“Sức sống mãnh liệt đấy!”, Ngô Bình đá vào thi thể của Kamiji: “Tiếc quá, nếu là một con heo thật thì mổ thịt đi bán được rồi”.
Ngô Bình đã thi triển Ngưng Huyết Chỉ, khiến máu huyết trong người Kamiji hoàn toàn đông cứng, làm tắc nghẽn các động mạch chủ, tim ngừng đập rồi thì không chết mới lạ.
Cô phiên dịch sợ hãi hét lên, sao đó liều mạng bỏ chạy, hai cô gái khác cũng vội vã rời đi với vẻ hoảng loạn.
Lạc Trường Sinh nhìn thi thể đó rồi cười nói: “Đội trưởng, tôi còn tưởng cậu sẽ không giết người cơ”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Quỷ Đông Doanh đã giết bao nhiêu người dân vô tội của chúng ta, vậy mà giờ vẫn dám đến đây ra oai, tôi mà không giết hắn thì thật có lỗi với trăm dân muôn họ vào thời chiến.
Lạc Trường Sinh: “Cậu giết hắn là đúng, tên Kamiji này có ông nội là sĩ quan, tay ông ta đã nhuốm máu của nhiều người dân Viêm Long”.
Hồng Chiến thở dài nói: “Sư thúc tổ, lát nữa kiểu gì những người Đông Doanh khác cũng tới trả thù, người nên tránh đi thì hơn”.
“Sao phải tránh?”, Ngô Bình tỉnh bơ: “Họ dám ra tay thì tôi sẽ tiễn tất cả về trời luôn”.
Loáng cái đã có một người đàn ông trung niên dẫn người tới, ông ta nhìn thi thể nằm dưới đất rồi giận tím mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình hỏi: “Chính cậu đánh chết Kamiji đúng không?”
Hồng Chiến vội nói: “Thị trưởng Viên, là tôi, không liên quan gì đến họ đâu”.
Ngô Bình lấy chứng nhận của mình ra, thị trưởng Viên liếc nhìn rồi lạnh giọng hỏi: “Người của bộ Công an thì được tuỳ ý giết người à?”
Thị trưởng đang rất giận dữ, ông ta đã thoả thuận xong với sư đoàn Đông Doanh rồi, họ đầu tư cả trăm tỷ vào Long Thành để xây nhà máy. Giờ thì hay rồi, người đã chết thì còn làm ăn gì nữa?
Ngô Bình liếc nhìn ông ta rồi nói: “Thị trưởng Viên, tôi thấy trên đỉnh đầu ông có hắc khí, điều này chứng tỏ sắp tới sẽ có nạn tù tội, hơn nữa còn thân bại danh liệt, ông mau về mà chuẩn bị đi”.
Thị trưởng Viên nổi giận: “Cậu nói vớ vẩn gì thế hả!”
Lâm Bạch hừ nói: “Đội trưởng của chúng tôi biết xem tướng, tôi khuyên ông nên tin cậu ấy”.
Thị trưởng Viên sợ hãi, biết nhóm người này có thân phận thần bí và rất giỏi nên nửa tin nửa ngờ. Ông ta định hỏi, nhưng không mở miệng được.
Đúng lúc này, một nhóm người Đông Doanh đã chạy đến, đi đầu là một người đàn ông trung niên. Ông ta vừa đến thì Ngô Bình đã biết người này là một Nhân Tiên, thực lực cảnh giới Võ Vương!
Người đàn ông đó không cao, dánh người cân đối, mắt sắc như sao, ông ta vừa tới đã nhìn chằm chằm vào thi thể của Kamiji rồi hỏi: “Ai đã giết cậu ta?”
Ngô Bình quan sát người đàn ông này rồi hỏi Lâm Bạch: “Trong danh sách có người này không?”
Lâm Bạch lắc đầu: “Không ạ, nhưng tôi biết ông ta. Đó là Kumiko Goto, cao thủ Thần Đạo của Đông Doanh, rất giỏi làm phép”.
Kumiko Goto trầm giọng nói: “Dám giết người của tôi, đúng là đáng chết!”
Ngay sau đó, Ngô Bình thấy cảnh vật trước mắt mình thay đổi, một cảm giác nguy hiểm ập tới.
Đúng lúc này, Dương Đoành hét lên, sau đó cùng Lâm Bạch chạn trước mặt Ngô Bình.
Phụt!