Tuy Ngô Bình đồng ý ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn thấy như vậy là không hợp, anh định tạm thời đồng ý, đợi Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc bình tĩnh lại thì trả tự do cho bọn họ, chọn một tấm chồng khác.
Lam Sơ Nhan nở nụ cười: "Anh rể, đến lúc em tròn mười sáu tuổi cũng muốn gả cho anh".
Ngô Bình suýt thì sặc, thế mà Đại phu nhân lại nói: "Con bé này, chuyện này để sau hẵng nói".
Ngô Bình cảm thấy không thể tiếp tục ở đây nữa, anh lấy cớ muốn tu luyện nên vội vã rời khỏi bữa tiệc.
Anh không hề biết chuyện chém đuôi Yêu vương Thôn Thiên hôm nay đã truyền khắp Hồng Hoang, thanh thế của phủ Chiến Vương bỗng chốc được đẩy lên tầng cao mới, thậm chí còn hơn cả khi Chiến Vương còn sống!
Phải biết rằng, Yêu vương Thôn Thiên kia từng thống lĩnh hàng triệu yêu binh đại chiến với hoàng triều Hắc Thuỷ ba năm ròng, sau cùng hoàng triều Hắc Thuỷ không chiếm được chút lợi thế nào, ngược lại còn bị tổn thất nặng nề. Mà hôm nay, vị Yêu vương khủng bố này bị chém đứt một cái đuôi, hoàng triều chấn động, người trong thiên hạ không một ai là không kinh hãi!
Đêm đó, quân thần hoàng triều Hắc Thuỷ nghị sự xuyên đêm, bọn họ đưa ra một quyết định quan trọng.
Sáng sớm hôm sau, hoàng triều phái người đưa thánh chỉ tới, hoàng triều Hắc Thuỷ phong chàng trai đến ở rể Ngô Bình thành Ngô Vương, tiếp tục trấn thủ đất phong của Chiến Vương!
Nhận được thánh chỉ, không chỉ mình Ngô Bình mà đến cả Lam Hân Nguyệt cũng bất ngờ, hoàng gia muốn làm gì vậy? Lôi kéo Ngô Bình à?
Nhưng phủ Chiến Vương cũng có mật báo, chẳng bao lâu Lam Hân Nguyệt đã biết được nguyên nhân.
Trong phòng riêng của Lam Hân Nguyệt, Ngô Bình hỏi: "Nghe ngóng được gì chưa?"
Lam Hân Nguyệt gật đầu: "Nhà mình có mật thám trong hoàng thất, là vì hoàng gia đã biết sự lợi hại của anh nên mới làm vậy. Sau khi nghị sự, bọn họ nhất trí cho rằng nếu tiếp tục đối đầu với phủ Chiến Vương thì với thực lực và uy nghiêm của phủ Chiến Vương bây giờ, rất có thể sẽ phản bội hoàng triều Hắc Thuỷ. Không chỉ vậy, nhất định phủ Chiến Vương sẽ bị những thế lực thù địch của hoàng triều Hắc Thuỷ lôi kéo".
Ngô Bình mới vỡ lẽ ra: "Thì ra là vậy, thế thì không có gì kỳ lạ".
Lam Hân Nguyệt mỉm cười: "Bây giờ anh đã là Ngô Vương rồi, là gia chủ một cách danh chính ngôn thuận rồi".
Ngô Bình: "Nói vậy là sau này hoàng triều Hắc Thuỷ sẽ không gây khó dễ cho phủ Chiến Vương nữa phải không?"
Lam Hân Nguyệt: "Có chồng ở đây thì đương nhiên bọn họ sẽ không gây khó dễ rồi. Nói cho cùng, với thực lực chém đứt đuôi Yêu vương của chồng, hoàng triều Hắc Thuỷ cũng không dám tuỳ tiện đắc tội".
Ngô Bình: "Đó không phải là thực lực của anh, nhờ phi thuyền anh mới làm được".
Nói đến phi thuyền, Lam Hân Nguyệt nói: "Năm xưa phụ vương của em có được một chiếc phi thuyền khác nữa, chỉ là ông ấy không thể điều khiển được, nên cứ để mãi đó".
Ngô Bình sáng mắt lên: "Ồ, còn có phi thuyền lợi hại hơn nữa à?"
Lam Hân Nguyệt: "Vâng. Nói cho đúng thì trạng thái cấp cao của chiếc phi thuyền này là 'thành chiến tranh'! Nghe nói là bảo bối được thần chiến tranh tạo ra, sau đó được Đại Thánh loài người sửa lại".
Ngô Bình hứng thú hẳn: "Dẫn anh đi xem!"
Hai người bay lên không, bàn tay ngọc ngà của Lam Hân Nguyệt khẽ phất, một đạo kim quang bay ra từ trong chiếc nhẫn, đạo kim quang ấy hoá thành một chiếc chiến thuyền màu vàng kim!