Ngô Bình thờ ơ nói: “Thẻ của anh không có hạn mức, cũng không có mật khẩu, cậu dẫn người đi rút tiền đi, một cây ATM không đủ thì tới cây khác”.
Mọi người đều ngây ra, có loại thẻ như vậy ư? Cậu thanh niên tóc vàng gọi thêm mấy người nữa rồi chạy nhanh đi rút tiền.
Sau đó, Ngô Bình cười nói với Viên Thiết: “Anh Thiết, thế nếu anh thua thì sao?”
Viên Thiết cười phá lên: “Tôi không thua được đâu”.
Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Khâm phục, nhưng tôi cũng không thua ai trong việc uống rượu bao giờ cho nên chúng ta cứ phải ra điều kiện trước”.
Viên Thiết cau mày: “Hả? Thế cậu muốn sao?”
Ngô Bình: “Đơn giản thôi, nếu anh thua thì phải trả hết mọi chi phí mà anh từng ăn uống miễn phí ở quán, sau đó phải để lại 500 nghìn để sau này tới ăn rồi trừ dần”.
Viên Thiết híp mắt lại: “Cậu chơi hẳn một triệu nên yêu cầu này cũng không quá đáng, được! Tôi theo!”
Ngô Bình cười lớn nói: “Thế mới khí phách chứ”.
Cậu thanh niên tóc vàng chạy tới cây ATM ở phía đối diện rồi thử quẹt thẻ, sau khi nhìn thấy số dư, mắt cậu ta trố ra, vì cậu ta đã nhìn thấy một dãy số rất dài, sau đó còn lẩm bẩm đọc: triệu, chục triệu, trăm triệu, tỷ…
Oa!
Cậu ta hít vào một hơi lạnh, vì trong thẻ của Ngô Bình có hơn năm tỷ.
Cậu ta cố kiềm chế cơn chấn động rồi rút hai trăm nghìn ở cây này, lần sau lại rút hai trăm nghìn tiếp, sau đó mọi người cứ thế nghe thấy tiếng máy móc kêu, tiền chảy ra liên tục.
Trần Hiểu Đồng đã sai người chuẩn bị ở quán, rượu bia đều có đủ, ai ngồi bàn nấy, bắt đầu uống.
Ngô Bình: “Nếu đã là đọ tửu lượng thì phải chơi hết mình, bắt đầu từ rượu trắng đi”.
Anh cầm một chai rượu địa phương 53 độ lên rồi nói: “Mỗi người uống mười chai, anh thấy sao?”
Viên Thiết cười lạnh, gã không tin Ngô Bình có thể uống hết mười chai rượu mạnh nên đồng ý ngay: “Được!”
Mười chai rượu được mở nắp rồi xếp thành một hàng trước mặt hai người, Ngô Bình cầm một chai lên rồi ngửa cổ uống cạn.
Ực ực…
Loáng cái, anh đã uống hết sạch, song mặt không đổi sắc, anh tiếp tục cầm chai thứ hai lên.
Viên Thiết ngẩn ra, lần đầu tiên gã thấy có người uống rượu khiếp thế này, vì thế không dám chậm trễ, cũng bắt đầu ngửa cổ uống.
Ực…
Ực ực…
Ba chai, năm chai, bảy chai. Khi Ngô Bình uống đến chai thứ tám thì Viên Thiết mới uống tới chai thứ tư. Dù Viên Thiết có tửu lượng cao đến mức có biệt danh là Thùng phi, nhưng tửu lượng vẫn có hạn. Với loại rượu có nồng độ cồn cao như rượu trắng thì gã cũng chỉ uống trong một mức độ nhất định thôi, không sẽ bị ngộ độc rượu.
Ngô Bình uống xong chai thứ chín thì cười nói: “Anh Thiết, tôi chờ anh một lát nhé?”
Viên Thiết nghiến răng nói: “Không cần!”, sau đó lại cúi xuống rót rượu.
Uống xong chai thứ năm, mắt Viên Thiết đã đỏ hoe, gã nhìn chằm chằm vào mặt bàn bất động, còn Ngô Bình thì đã uống cạn chai thứ mười.
Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy có làn hơi màu trắng bốc trên đỉnh đầu Ngô Bình, nó như cái cột cao tầm một thước. Trần Hiểu Đồng tò mò giơ tay ra định chộp lấy, sau đó cô ấy rụt tay về ngửi thì thấy toàn là mùi rượu.