Ngô Bình: "Sức mạnh của Thần Vương các ngươi so với Đạo Tổ thì như thế nào?"
Đấu Thắng: "Kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng Đạo Tổ rất khó thăng cấp lên nữa, tu vi của họ có giới hạn trên. Nhưng Thần Vương thì khác, Thần Vương có thể tu luyện mãi mãi. Tuổi thọ càng dài, Thần Vương càng mạnh”.
Ngô Bình: "Ngươi vào cấm chế chỉ vì bắt Hắc Kì Lân?"
"Đúng vậy, Hắc Kì Lân bị ngươi thu phục rồi đúng không?"
"Chà, bây giờ nó là thú cưỡi của ta rồi”.
Thần Đấu Thắng biểu cảm phức tạp: "Đó là Hắc Kì Lân cơ mà, nó mà đồng ý làm vật cưỡi của ngươi sao?”
Đại thần đột nhiên tới gần Ngô Bình, ngửi một cái rồi kêu lên: "Ngươi chính là thuỷ tổ Thái Cổ Chân Nhân?"
Ngô Bình: "Coi như ngươi cũng có chút hiểu biết”.
Thần Đấu Thắng cười khổ nói: "Năm đó Thái Cổ Chân Nhân suýt chút nữa phá tan Thần Giới, quả thực là rất mạnh”.
Ngô Bình: "Thần tộc các người đã dùng mọi cách để đàn áp loài người, nhưng kết quả ra sao? Loài người vẫn sản sinh ra những cao thủ vô cùng mạnh mẽ”.
Thần Đấu Thắng thản nhiên đáp: "Cho nên chúng ta về sau học được cách thông minh hơn, bắt đầu dùng chính con người để trị con người”.
Ngô Bình trầm mặc vài giây: "Đây quả thực là một biện pháp tốt”.
Đấu Thắng: "Ví dụ như ở Khuyên Giới có rất nhiều thế lực được Thần tộc bọn ta chống lưng. Bọn họ bình thường đều rất nghe lời, giống như chó, sai gì làm nấy”.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Ngươi bây giờ không phải cũng chỉ như một con chó sao, ta yêu cầu ngươi làm gì, ngươi dám từ chối sao?"
Thần Đấu Thắng sắc mặt khó coi, đáp: "Đây là vấn đề của cá nhân ta, còn Nhân tộc các ngươi đã làm nô lệ cho Thần tộc bao đời rồi. Hai việc này sao mà so sánh ngang hàng được?"
Ngô Bình: "Năm đó, trước tiên đã có Thái Cổ Chân Nhân chống lại các ngươi, sau đó là Thánh Nhân. Bây giờ, nhất định cũng có những tiên nhân mạnh mẽ chống lại các ngươi”.
Thần Đấu Thắng nhíu mày: "Đám tu tiên các ngươi sao? Hừ, đại bộ phận tiên nhân mạnh cũng đều là chư hầu của bọn ta, cho nên cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu”.
Ngô Bình: "Ta không tranh luận vấn đề này với ngươi nữa. Ngươi câm miệng mà khôi phục tu vi đi”.
Thần Đấu Thắng không dám nói nữa, Ngô Bình cũng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu mở Thiên Tàng.
Anh đã mở được năm Nhân Tàng, năm Bí Tàng, chỉ còn Thiên Tàng sau cùng là khó mở nhất. Thiên Tàng này cũng có năm vị trí. Vị trí đầu tiên được gọi là Thánh Thiên Tàng.
Quá trình khai mở Thiên Tàng của anh rất thuận lợi. Thiên Tàng này nằm ở sâu trong Dương thần của anh. Khi anh mở Thiên Tàng ra, trên đỉnh Dương thần của anh bốc lên một ngọn lửa Thánh, gọi là Thánh Hoả. Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, khí tức hoà làm một với khí tức của đất trời.
Nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ này, đại thần Đấu Thắng mở trừng mắt, kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào! Một con người nhỏ bé, sao có thể thắp lên Thần Hoả chứ?"
Ngô Bình cười lạnh: "Đui hả? Đây là Thánh Hoả, không phải Thần Hoả chết tiệt gì đó của nhà ngươi đâu!"