Các tu sĩ được chọn đều rất thực tế, một là vì họ không dám từ chối, hai vì Ngô Bình rất mạnh, hơn nữa còn đồng ý sẽ bồi dưỡng họ, nếu họ đi theo anh thì tương lai cần gì phải nghĩ nữa?
Vì thế, đã có một nghìn đệ tử của Hận Thiên Cốc đi theo Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Mọi người sẽ phải thấy kiêu ngạo vì sự lựa chọn của ngày hôm nay”.
Dứt lời, anh vung tay lên, tất cả đệ tử kia đã được đưa đến sào huyệt của tà ma để tiến hàng bồi dưỡng và nâng cao thực lực. Sào huyệt của tà ma có một đặc điểm là nó có thể tập trung ưu điểm của mỗi người lại, sau đó tiến hành luyện hoá, từ đó biến ưu điểm cá nhân thành tập thể.
Sau khi 1000 thiên kiêu được đưa đến đây thì đã có rất nhiều sợi tơ cắm vào người họ để truyền tín hiệu.
Loáng cái, thông tin về thể chất của họ đã được thu thập lại và truyền cho sào huyệt. Lúc này, Ngô Bình cảm thấy sào huyệt rung lên, một luồng sức mạnh kỳ lạ bắt đầu được hình thành.
“À! Sào huyệt tà ma sắp đột phá rồi”, anh chợt hiểu ra.
Sau đó, Ngô Bình đưa Chu Thanh Nghiên về Thanh Châu.
Sau khi đến nơi, Ngô Bình hỏi Kim Bằng: “Thập Cửu sư đệ đâu?”
Kim Bằng: “Để tôi gọi cậu ấy đến”.
Ngay sau đó, Kim Bằng đã dẫn một người thanh niên tuấn tú đến. Khi hắn nhìn thấy Chu Thanh Nghiên và Ngô Bình đứng cùng nhau thì lập tức sa sầm mặt.
Ngô Bình: “Cậu có ý với vợ tôi à?”
Người đàn ông hừ lạnh nói: “Thì ra anh là chồng của Thanh Nghiên, ha ha, tôi thấy cũng thường thôi”.
Kim Bằng thờ ơ nói: “Sư đệ, tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói. Thế lực của Hận Thiên Cốc mạnh hơn gia tộc nhà cuậ đúng không? Thế mà cốc chủ Hận Thiên vừa bị cậu Lý đây đánh chết đấy. Để không bị tiêu diệt, Hận Thiên Cốc đã giao nộp hết tài sản của mình cùng một nghìn thiên kiêu. Sư đệ, nếu cậu không muốn chết thì mau xin lỗi cậu Lý và mong cậu ấy tha thứ cho đi”.
Nghe thấy thế, vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo của người thanh niên lập tức biến mất ngay. Hận Thiên Cốc là một thế lực do cường giả kỷ nguyên tạo ra, nhưng đến cốc chủ cũng bị Ngô Bình đánh chết.
Hắn không phải tên ngốc nên biết ngay đây không phải người mà mình có thể động tới. Vì thế, hắn đã cắn răng rồi quỳ xuống nói: “Ban nãy, tiểu nhân lỡ lời, xin lỗi tiên sinh”.
Ngô Bình: “Cũng thông minh đấy, Lam Phượng Âm đã bị tôi nhốt trong hoả lao, giờ anh đến trông coi nơi đó, không có lệnh của tôi thì không được phép rời đi”.
Người thanh niên không chút do dự mà nói ngay: “Vâng, tiểu nhân đi ngay ạ”.
Nói rồi, hắn rời đi ngay, nhanh chóng đi đến đại lục Tinh Vân.
Người đó đi rồi, Ngô Bình nói: “Kim Bằng, hắn ở đó ba tháng thì anh đến gọi về nhé. À, phiền anh để mắt đến Thanh Nghiên, hi vọng sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa”.
Kim Bằng vội nói: “Xin tiên sinh yên tâm, chắc chắn sẽ không đâu ạ”.
Sắp xếp ổn thoả mọi việc xong, Ngô Bình lưu luyến chia tay với Chu Thanh Nghiên rồi về đại lục Hồng Hoang.