Ngô Bình nói: “Vậy sao? Cảm ơn”.
Diệp Ngưng Băng: “Khách sáo với tôi làm gì, sau này chúng ta đã là bạn học rồi. Thật ra đáng lẽ đã thông qua lâu rồi nhưng hoàng đế vừa mất thì tất cả mọi thứ đều bị trì trệ”.
Ngô Bình: “Không sao. Đúng chín giờ tôi sẽ đến”.
Diệp Ngưng Băng: “Ok”.
Ngô Bình tu luyện đến gần chín giờ thì thay đồ, đến học viện hoàng gia.
Học viện hoàng gia nằm trên núi Tử Long, phía đông Thần Kinh, xung quanh được phong tỏa nghiêm ngặt, người không phận sự không thể nào đến gần.
Có điều, Ngô Bình lại có thể tiến thẳng lên đỉnh núi Tử Long, xuất hiện trước cửa học viện. Bốn thị vệ giữ cửa đều nhìn chằm chằm về phía cậu.
Lúc này Diệp Ngưng Băng đang đứng ở đó đợi cậu. Cô ta thấy cậu từ trên trời đáp xuống thì cười, nói: “Đi theo tôi nào, đến điểm danh trước”.
Mấy thị vệ thấy có người tiếp đón thì không nói gì, để cho Ngô Bình vào trong học viện.
Học viện rất cổ kính, không có chút hình bóng nào của kiến trúc hiện đại, đứng bên trong cứ như đang đứng giữa thời cổ đại.
Ngô Bình đi trên con đường nhỏ trải đá vụn, hai bên đều là kỳ hoa dị thảo, cậu dùng thần niệm cảm nhận thì thấy xung quanh đều là những người có tu vi không tầm thường, học viện hoàng gia đúng là không tầm thường.
Ngô Bình vừa quan sát không gian của học viện, vừa cảm ứng cao thủ ở đây. Phía trước bên trái của cậu có một ngôi nhà mái nhọn, cao bảy tám tầng, có sự dao động của pháp lực cực mạnh từ bên trong truyền ra. Cậu đoán trong căn nhà mái nhọn đó có cao thủ cảnh giới thần thông.
Diệp Ngưng Băng để ý thấy ánh mắt của Ngô Bình liếc nhìn về phía đó thì giải thích: “Đấy là nơi ở của phó viện trưởng, tên là Kim Đỉnh Các. Viện chủ của học viện hoàng gia là một vương gia, có điều, vương gia đó không quản lý nhiều, vì vậy người chịu trách nhiệm về việc trong viện chỉ có phó viện trưởng. Phải rồi, phó viện trưởng rất trẻ, chưa tới ba mươi”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Trẻ vậy sao? Tu vi của phó viện trưởng cao không?”
Diệp Ngưng Băng nói: “Cảnh giới thần thông, ba năm trước tiên giới xuất hiện một kỳ tài, là đệ tử tinh anh của một thế lực lớn, rất hống hách. Anh ta nhìn thấy phó viện trưởng xinh đẹp tuyệt trần thì gióng trống khua chiêng theo đuổi phó viện trưởng, theo đuổi không thành thì bỏ thuốc với dược tính cực mạnh vào trà của phó viện trưởng. Phó viện trưởng nổi giận, đánh trọng thương đệ tử đó. Sư phụ của thiên tài đó tức giận, đến học viện hỏi tội, ông ta là cao thủ thần thông tầng chín, kết quả vẫn bị phó viện trưởng đánh bại chỉ với ba chiêu”.
Cô ta kể đến đây thì nhỏ tiếng nói: “Nghe nói gốc gác của phó viện trưởng rất lớn, nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không được rõ”.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, thì ra phó viện trưởng là nữ, đấy là chuyện mà cậu không ngờ tới.
Diệp Ngưng Băng cười: “Hôm nay cậu thi sát hạch trước, sau khi vượt qua thì sẽ chính thức là thành viên của học viện. Phải rồi, nếu nếu thành tích của cậu đủ ưu tú thì phó viện trưởng sẽ đích thân đến gặp cậu và tặng phần thưởng”.
“Ngưng Băng, sau khi tốt nghiệp học viện hoàng gia thì sẽ làm gì? Làm việc cho hoàng gia sao?”
Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Nói thế này nhé, phần lớn những người ở lại làm việc cho hoàng gia đều là những người có tố chất bình thường. Mục tiêu thật sự của học viện là đào tạo nhân tài cho các thế lực lớn ở tiên giới. Trông học viện hoàng gia nhỏ vậy thôi nhưng lại nắm trong tay rất nhiều suất vào các thế lực lớn ở tiên giới đó”.
Ngô Bình không hứng thú với chuyện đó, vốn dĩ cậu đã là trưởng lão của Kiếm Các của Thái Hoàng giáo rồi, tiền đồ rộng mở. Có vị trí của thế lực lớn nào tôn quý hơn thân phận của cậu bây giờ? Nhưng cậu đoán chắc học viện hoàng gia muốn mượn chuyện này để tạo quan hệ thân thiết với tiên giới.
Quả đúng như vậy, Diệp Ngưng Băng tiếp tục nói: “Trên thực tế, học viện hoàng gia mới là chỗ dựa của hoàng gia. Dù Đại Hạ không còn nữa thì hoàng gia vẫn có căn cơ rất bền chặt. Với tình hình hiện tại của hoàng gia, dù có vào tiên giới thì cũng có thể đạt đến tiêu chuẩn của tông môn nhất phẩm”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, có thể tương đương với tông môn nhất phẩm sao?
Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Nghe nói học viện hoàng gia ngoài bồi dưỡng nhân tài cho các thế lực lớn ra, còn thành lập một tông môn bí mật ở tiên giới. Nhưng cụ thể là tông môn nào thì tôi chưa nghe ngóng được”.
Cô ta nói đến đây thì đột nhiên nói: “Phải rồi, Lâm Tôn cũng ở học viện hoàng gia, anh ấy chuẩn bị vào cấm địa thượng cổ”.
Ngô Bình chau mày, cậu có ấn tượng rất sâu sắc với người này, cậu nói: “Bây giờ cậu ta là tinh anh hạng hai của Thiên Trần giáo rồi sao?”
Diệp Ngưng Băng: “Không, bây giờ anh ấy đã là đệ tử nòng cốt rồi”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, người này có thể trong thời gian ngắn như vậy, từ đệ tử tinh anh trở thành đệ tử nòng cốt, nhất định phải trải qua những điều gì.
Diệp Ngưng Băng: “Sau khi Lâm Tôn đột phá, đã trở thành truyền kỳ bí thần”.
Bí thần là tên gọi sau khi bí anh của bí cảnh tầng tám trưởng thành, theo mức độ lớn nhỏ của bí thần tu luyện, cách gọi cũng khác nhau. Nhỏ hơn một tấc thì gọi là tiểu bí thần, lớn hơn một tấc, nhỏ hơn ba tấc thì gọi là đại bí thần, từ ba tấc đến chín tấc thì là thượng bí thần, trên chín tấc là truyền kỳ bí thần. Có điều nếu có thể vượt qua mười tấc thì sẽ gọi là bí thần chí tôn.
Vì vậy, Ngô Bình nghe thấy thành tựu của Lâm Tôn thì không khỏi giật mình, nói: “Cậu ta đúng thật là rất giỏi”.