Sau đó ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình hỏi: “Sao cháu biết nó sẽ vượt đèn đỏ?”
Ngô Bình nói: “Cháu đoán”.
Sắc mặt huấn luyện viên khá khó coi nói: “Bác tài, đổi đường đi, chúng ta tìm một nơi gần đây là được”.
Huấn luyện viên là người khá mê tín, gặp phải chuyện không thuận lợi này, cô ấy thường sẽ thay đổi kế hoạch, thế nên tạm thời thay đổi địa điểm ăn uống, cho xe rẽ trái ở đèn giao thông tiếp theo.
Ngô Bình tìm trên điện thoại một lúc, nói: “Huấn luyện viên, ba cây số phía trước có một nhà hàng được đánh giá rất tốt, đến chỗ đấy đi”.
Huấn luyện viên nhìn sang, gật đầu nói: “Ừ, đến đó đi”.
Lúc này, trên chiếc xe thương vụ trước cổng trường Minh Châu, người trung niên nhận được cuộc gọi, sắc mặt khó coi nói với thanh niên: “Cậu chủ, việc không thành, xe của đối phương đột nhiên dừng lại, đã bỏ lỡ cơ hội. Hơn nữa giờ họ đã đổi hướng đến một nhà hàng rồi”.
Thanh niên đó hơi bất ngờ, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhà hàng nào?”
Người trung niên nói: “Nhà hàng Tứ Hải”.
“Nhà hàng Tứ Hải? Hừ, vậy thì bảo người đến thẳng chỗ đó. Lần này thì ngộ độc thực phẩm, để sau này chúng không thể nào chơi bóng được nữa”.
Người trung niên cười nói: “Vẫn là cậu chủ sáng suốt. Vậy chuyện này tìm “Độc Bà” giải quyết, khả năng sử dụng độc của bà ta cực kỳ thành thục”.
“Ừ, đi làm đi”.
Mấy người Ngô Bình đến nhà hàng Tứ Hải, huấn luyện viên gọi phần ăn cao cấp nhất, có giá tám ngàn tám tệ.
Xung quanh nhà hàng Tứ Hải khá ổn, ở Minh Châu được xem là nhà hàng khá cao cấp, bên trọng còn có phòng Karaoke, ngay cả phục vụ cũng đều là các cô gái xinh đẹp mặc sườn xám.
Nửa tiếng sau, món ăn lần lượt được mang lên, huấn luyện viên không cho phép mọi người uống rượu nên các thành viên chỉ có thể uống nước trái cây.
Phục vụ mở nước trái cây ra, rót cho mỗi người một ly. Nước trái cây đặt ở trước mặt, Ngô Bình bỗng hít mũi, sau đó đến gần ngửi.
Một lúc sau, cậu bỗng nói: “Để ly xuống”.
Có hai người vừa bưng nước lên đều sửng sốt, hỏi: “Sao thế?”
Ngô Bình bưng cái ly lên nhìn, trầm giọng nói: “Nước này có vấn đề”.
Một người phục vụ nghe vậy thì cảm thấy không vui: “Tôi nói này, cậu không được nói bậy, đồ uống này chúng ta vừa mới mở ra, thời hạn sử dụng cũng mới, lại do nhà máy lớn sản xuất, sao cậu có thể nói có vấn đề”.
Ngô Bình nói: “Đem hết ly và nước đi đi”.
Phục vụ nhíu mày nói: “Này cậu, cậu không thể giải thích một lời hợp lý thì tôi không thể đem đi. Cậu nói nước này có vấn đề, rốt cuộc có vấn đề ở đâu?”
Ngô Bình không giải thích nói: “Cứ làm theo tôi nói là được”.
Huấn luyện viên cũng nói: “Vậy thì đổi đi, chúng tôi uống nước suối”.