“Mấy trăm đệ tử kinh truyền thường sinh sống và tu hành cùng nhau, công pháp được học và tài nguyên được nhận đều giống nhau, và vẫn đang trong giai đoạn sàng lọc. Còn đệ tử chân truyền thì khác, mỗi đệ tử chân truyền đều có một trưởng lão được chỉ định truyền dạy công pháp, hết lòng chỉ bảo, tài nguyên họ được nhận cũng nhiều. Trong hàng triệu đệ tử bình thường, có khoảng vài chục nghìn người có thể trở thành đệ tử kinh truyền, và chỉ chừng ba nghìn người có thể trở thành đệ tử chân truyền thôi”.
“Xếp trên đệ tử chân truyền là đệ tử thân truyền. Đệ tử thân truyền là những người có tư chất tốt được các trưởng lão khá mạnh chọn ra trong các đệ tử chân truyền để tiến hành bồi dưỡng. Có đôi khi đệ tử thân truyền sẽ là đệ tử ưu tú, ví dụ như cậu. Cao cấp nhất chính là đệ tử ưu tú. Hiện tại Thiên Địa kiếm tông có hai mươi ba đệ tử ưu tú, do thân phận tôn quý nên đệ tử ưu tú thường được tôn xưng là công tử”.
Nghe đến đây, Ngô Bình bèn nói: “Tôi nhớ ông từng nói nơi này có một lãnh địa của riêng tôi?”
Lưu Dịch Phong cười đáp: “Tất nhiên là có. Lãnh địa của cậu đã được chuẩn bị từ trước. Bây giờ cậu có muốn đến xem không?”
Ngô Bình gật gù: “Tông chủ còn đang bế quan, tôi lại không có người quen ở đây, đến đó xem cũng được”.
Lưu Dịch Phong gật đầu: “Được, mời cậu theo tôi”.
Thế là Ngô Bình lại theo Lưu Dịch Phong bay thêm một quãng. Lúc bay trên trời, Ngô Bình nhìn thấy một đất nước được bao quanh bởi núi cao, ở giữa là một bồn địa rộng mấy trăm nghìn ki-lô-mét vuông, hàng nghìn dặm mảnh vườn màu mỡ, bò dê đi thành từng đàn, cánh đồng bát ngát mênh mông.
Lưu Dịch Phong cười nói: “Bên dưới chính là lãnh địa của cậu. Đây là một quốc gia nhỏ, tên là nước Ngô. Nước Ngô có hơn một trăm triệu dân, sở hữu nền nông nghiệp phát triển, mạnh về dệt vải, may mặc, trình độ luyện kim cũng rất tốt. Sau này cậu chính là chủ nhân của nước Ngô. Hằng năm nước Ngô đều phải giao nộp cho cậu một khoản tiền năm, người đẹp, và cả những lao động khoẻ mạnh”.
Ngô Bình không ngờ mình lại là chủ của một quốc gia, bèn hỏi Lưu Dịch Phong: “Mỗi năm nước Ngô phải giao nộp bao nhiêu tiền năm?”
Lưu Dịch Phong cười đáp: “Tính theo đầu người, mỗi người năm tiền bùa, nước Ngô có khoảng một trăm hai mươi triệu người, tổng cộng là sáu trăm triệu tiền bùa”.
Ngô Bình nói: “Sáu trăm triệu tiền bùa tức là sáu trăm nghìn tiền báu! Đây không phải là số tiền nhỏ”.
Lưu Dịch Phong tiếp lời: “Còn nữa, hằng năm nước Ngô phải cống nạp một nghìn cô gái trẻ đẹp để cậu lựa chọn, và ba nghìn nam thanh niên cường tráng để làm tôi tớ cho cậu”.
Lúc này Ngô Bình mới trực tiếp cảm nhận được sự hùng mạnh của Thiên Địa kiếm tông. Một quốc gia có quy mô ngang ngửa Đông Doanh như nước Ngô mà cũng chỉ là một nước nhỏ dưới sự cai trị của họ.
Ngô Bình lên tiếng: “Đi. Chúng ta xuống dưới xem thử”.
Cả hai đáp xuống thủ đô nước Ngô, một thành phố lớn với dân số gần mười triệu người. Ngô Bình nhận thấy nơi này vô cùng sầm uất, không hề thua kém các thành phố lớn của Viêm Long!
Đường sá ở đây rất rộng rãi, đều là mười sáu làn xe hai chiều. Xe ngựa trên đường được chế tác rất tinh xảo, bánh xe cao cỡ một người, ngựa cũng có đủ loại, chạy còn nhanh hơn ô tô.
Bánh xe ngựa cũng tương tự bánh ô tô, bên ngoài có lốp xe. Điểm khác biệt ở chỗ lốp bánh xe ngựa làm bằng da động vật.
Dĩ nhiên, người đi xe ngựa toàn là bình dân, giới nhà giàu sẽ dùng một loại kiệu có thể bay, tên là kiệu bay.
Kiệu bay được khiêng bởi người có tu vi cao. Có kiệu hai người, kiệu bốn người, thậm chí là kiệu tám người.
Đừng thấy kiệu được người khiêng mà nhầm, nó di chuyển còn nhanh hơn cả xe ngựa, một giờ có thể bay hơn nghìn dặm.
Cả hai đến một nhà hàng. Nhà hàng này có năm tầng, tầng nào cũng đông nghịt khách. Họ vừa uống rượu vừa tán gẫu, nhộn nhịp vô cùng.
Ngô Bình và Lưu Dịch Phong đến tầng năm của nhà hàng. Anh ngồi ở vị trí ngay trước cửa sổ, từ đây có thể nhìn xuống đường phố bên dưới.
Anh nói: “Có vẻ cuộc sống của người dân nước Ngô rất tốt”.