Nguyệt Vũ: “Lý Lang, anh quên rồi sao? Tổ tiên của em là một thần tộc, huyết mạch còn truyền thừa. Tới đời Thủy Sinh, huyết mạch đột ngột trở nên dày đặc hơn”.
Ngô Bình: “Nói vậy, tổ tiên các em là tu sĩ của thần lực Thanh Đồng à?”
Nguyệt Vũ: “Em không rõ, chắc là thế!”
Ngô Bình nói: “Đúng là kỳ quái, rõ ràng Thủy Sinh là Nhân tộc, thể chất lại giống thần tộc, có cả ưu điểm của người và thần!”
Nói xong, anh lấy ra sát ấn Thanh Đồng Thập Phương, sát ấn lơ lửng trên không, biến thành một cái khóa trường mệnh đồng xanh, đeo trên cổ Thủy Sinh.
Ở nhà chăm sóc con trai vài ngày, đợi ổn định, Ngô Bình lại lên đường.
Trạm đầu tiên của anh là Ẩn tộc, chỗ đó có một quan tài đồng xanh, bên trong cất giấu động thiên, nằm bên trong đó, là một xác ướp cổ có dán bùa chú quanh người.
Lần nữa vào Ẩn thôn, võ tiên tôn Minh U lập tức tiến ra nghênh đón, thấy là Ngô Bình, người này cảm thán: “Không ngờ chưa tới hai năm mà cậu đã có tu vi như vậy!”
Ngô Bình: “Cũng tạm thôi, giống ông vậy là Tiên Tôn Đoạt Thiên!”
Minh U: “Không, thực lực cậu mạnh hơn tôi gấp trăm lần, cậu không phải Tiên Tôn Đoạt Thiên bình thường”.
Ngô Bình: “Không nói nhảm với ông nữa, tôi tới vì quan tài đồng xanh kia!”
Minh U sợ hãi: “Không được, còn một năm nữa là sứ mệnh của chúng tôi hoàn thành rồi”.
Ngô Bình: “Ông yên tâm, tôi có thể đối phó xác ướp kia!”
Minh U im lặng một hồi: “Vậy được, nếu xảy ra vấn đề, tôi sẽ nhốt cậu trong quan tài luôn!”
Ngô Bình: “Được!”
Hai người tới trước căn phòng, Ngô Bình lại thấy quan tài đồng xanh, tay anh sờ vài cái, một tia sáng tím bay ra khỏi quan tài, tạo thành một cánh cửa.
Ngô Bình bước qua cửa, thân thể rơi xuống, xuất hiện tại một động thiên. Động thiên khá lớn, bên trong có tòa đại điện, trong đại điện có một quan tài cổ bằng đồng xanh.
Mặt ngoài quan tài khắc đầy bùa chú, toàn bộ đều là để phong ấn và trấn áp.
Ngô Bình vung tay, bùa chú bên ngoài rớt hết, nắp quan tài bay lên, lộ ra xác ướp cổ xưa.
Xác ướp không mặc quần áo, là một cô gái, vẻ ngoài xinh đẹp, da trắng như tuyết, trông sinh động như là đang còn sống, không giống một cơ thể.
Trên người cô ta có dán vô số bùa chú cấp Đạo Quân, còn có thể hai món pháp khí cấp Đạo Tổ trấn giữ hai bên.
Ngô Bình gỡ từng tấm bùa, cầm đi pháp khí, là một cái chương đồng và một cái gương đồng xanh.
Đồ lấy ra hết, thi thể bỗng mở mắt, thi khí phun ra.
Bàn tay tuyết trắng túm lấy Ngô Bình, kéo tới, cô ta cắn mạnh về phía cổ anh.