Ngô Bình quan sát toàn bộ quá trình, cậu nhìn thấy những chuyện đó thì mắt liền đằng đằng sát khí.
Cậu đến thẳng phòng làm việc của giám đốc, lúc này giám đốc đang luyện chữ, chữ của ông ta viết rất đẹp, khi đó ông ta đang viết chữ “thiện”.
“Anh làm gì đó?”. Mấy bảo vệ trước cửa muốn chặn Ngô Bình lại nhưng vừa hành động thì đã cứng đơ người.
“Toang”.
Ngô Bình đạp tung cửa, giám đốc ngồi bên trong giật mình, ngẩng đầu lên, hỏi: “Cậu là ai?”
Ông ta vừa nói dứt chữ “ai” thì liền ngây ra, sao trông người này quen đến thế? Ông ta nhìn kỹ lại thì tái mặt, vội nói: “Cậu là cậu Ngô sao?”
Ảnh của Ngô Bình treo ở trong văn phòng của ông ta, vì vậy ông ta lập tức nhận ra cậu.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm, hỏi: “Ông là giám đốc ở đây sao?”
Vị giám đốc đó cao to mập trắng, ông ta vội đáp: “Đúng vậy, tôi là giám đốc của trung tâm điều trị, Trương Lập Bân”.
Ngô Bình: “Trung tâm điều trị có người ngang nhiên bán số thứ tự, ông có biết chuyện này không?”
Trương Lập Bân ngớ người, vội nói: “Cậu Ngô nghe ai nói chuyện này thế? Trung tâm chúng ta quản lý nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể nào có chuyện thế này xảy ra”.
Ngô Bình cười khẩy: “Chắc chắn không thể nào sao? Tôi tận mắt nhìn thấy, đích thân trải nghiệm, ông hãy nói thật đi, nếu không tôi sẽ để ông phải hối hận vì đã đến với thế giới này”.
Trương Lập Bân toát mồ hôi lạnh đầy trán, nói: “Cậu Ngô, Trương Lập Bân tôi thề với trời, tôi không làm chuyện gì có lỗi với lương tâm và với trung tâm cả”.
Ngô Bình vung tay, Trương Lập Bân liền vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của cậu. Trong ảo cảnh, Trương Lập Bân thảng thốt, không ngờ ông ta chưa làm chuyện gì trái với lương tri cả.
Sau đó, cậu thu lại Huyền Thiên Mộng Cảnh rồi nói: “Ông đã vượt qua được thử thách, bây giờ ông hãy lập tức điều tra chuyện này, tôi sẽ cho ông manh mối”.
Trương Lập Bân biết rõ được sự tình thì sắc mặt trở nên rất khó coi, thật ra ông ta cũng có cảm giác nghi ngờ về chuyện này, cũng từng điều tra nhưng lại không phát hiện được điều gì.
Ông ta lập tức nói: “Cậu Ngô yên tâm, tôi sẽ lập tức đi điều tra rõ ràng”.
Ngô Bình: “Tôi tin ông, điều tra xong thì gọi cho tôi”.
“Vâng”.
Ngô Bình giải quyết xong chuyện bên này thì lại quay về sảnh khách sạn.
Có điều, cả nhà ba người của Tuyết Vũ đã không còn ở đó nữa, cậu hỏi thăm thì mới biết họ đang ở nhà hàng.
Ngô Bình đến nhà hàng, thấy có thêm hai người nữa bên cạnh Tuyết Vũ, đó là em trai và em gái của Tuyết Vũ. Em trai là Đường Thắng, hai mươi mốt tuổi, em gái là Đường Quả, mười ba tuổi.
Họ cười nói vui vẻ với nhau, có thể thấy quan hệ giữa họ rất tốt.
“Cậu Ngô”. Đường Ngạo Long nhìn thấy Ngô Bình thì liền đứng dậy.
Ngô Bình cười, nói: “Cả nhà ông đã đoàn tụ, tiếp theo đây có dự định gì không?”
Đường Ngạo Long mím chặt môi một lúc rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có thể diễn một vở kịch với chúng tôi không?”
Ngô Bình: “Ồ, ông muốn tôi làm gì?”
Đường Ngạo Long: “Trong bữa tiệc gia đình của nhà họ Đường chúng tôi vào tối nay, tất cả các cổ đông của tập đoàn Đường Thị đều sẽ có mặt, đến lúc đó, tôi hi vọng Cậu Ngô có thể dẫn Tuyết Vũ đến, nói rõ thân phận của con bé”.
Ngô Bình cười, nói: “Ông muốn dựa thế của tôi sao?”