Ngô Bình: “Thật ra anh nói không sai, tiền không thể nào kiếm hết được, sau này sẽ do anh chịu trách nhiệm phân chia lợi nhuận ở Trung Châu”.
Liễu Kim Long: “Cảm ơn công tử đã tin tưởng”.
Sau đó, Liễu Kim Long lập tức cùng mọi người thương lượng vấn đề phân chia lợi nhuận. Trước sự điều chỉnh của anh ta, Nghiêm Lãnh Thạch nhượng lại một phần lợi nhuận, đương nhiên những người còn lại cũng nhượng lại một phần lợi nhuận cho Ngô Bình. Không chỉ có vậy, Liễu Kim Long còn chủ động từ bỏ phần lợi nhuận của mình, thế là tất cả mọi người đều vui vẻ.
Đến khi mọi người về hết thì trời đã tối. Lúc này Ngô Bình mới hỏi Liễu Kim Long: “Thật ra anh đã bị người ta phong ấn năm khứu sáu mạch, thủ pháp của đối phương cực kỳ cao minh”.
Liễu Kim Long thở dài, nói: “Người phong ấn tu vi của tôi là sư phụ tôi. Trước lúc tôi hai mươi tuổi, tu vi tiến bộ rất nhanh, mười chín tuổi đã là luyện khí tầng mười. Nhưng lúc tôi sắp đột phá thì sư phụ tôi nhận một đồ đệ mới, sư phụ tôi nói với tôi rằng sư đệ có tư chất rất tốt, sau này nhất định sẽ là anh hùng nổi tiếng một phương. Vì vậy ông ấy đã phong ấn tu vi của tôi, để tôi không thể tiếp tục đột phá”.
Ngô Bình thắc mắc: “Việc sư phụ anh phong ấn tu vi của anh có liên quan đến sư đệ anh sao?”
Liễu Kim Long gật đầu: “Sư phụ nói có thể thành tựu sau này của tôi sẽ không thua kém sư đệ, để tôi không giành công danh với sư đệ, ông ấy quyết định phong ấn tôi mười năm”.
Ngô Bình: “Năm nay chắc anh bốn mươi tuổi rồi nhỉ? Kỳ hạn mười năm đã qua lâu rồi mà?”
Liễu Kim Long cười buồn: “Đúng vậy. Lúc sắp kết thúc thời hạn mười năm, sư đệ tốt đó của tôi đã giết chết sư phụ tôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tại sao lại giết sư phụ?”
Liễu Kim Long: “Một là vì cậu ta muốn có được thần công tuyệt thế mà sư phụ chưa từng truyền dạy cho cậu ta, mặt khác, cậu ta không muốn phong ấn của tôi được gỡ bỏ, vì vậy đã giết sư phụ tôi”.
Ngô Bình nói: “Bây giờ người đó đang ở đâu?”
Liễu Kim Long: “Bây giờ người đó là thủ lĩnh của ba mươi nghìn Thần Long Vệ, bảo vệ thái tử”.
Thần Long Vệ là cấm quân tinh nhuệ nhất của Đại Hạ, chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng đế. Người có thể trở thành thủ lĩnh Thần Long Vệ, đề đốc cấm quân thì thực lực không phải hạng thường.
“Bây giờ tu vi của người đó là gì?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu Kim Long: “Bí cảnh tầng tám, cảnh giới Bí Anh”.
Ngô Bình: “Hai người còn liên lạc không?”
Liễu Kim Long cười lạnh lùng: “Ngoài mặt cậu ta rất tôn trọng sư huynh là tôi đây, luôn quan tâm, hỏi han”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ anh có thể tiếp tục đột phá rồi”.
Liễu Kim Long: “Công tử, tôi đã từng tuổi này rồi, còn có hi vọng nữa không?”
Ngô Bình: “Tu vi của anh bị đè nén mười mấy năm cũng không phải chuyện xấu”.
Liễu Kim Long giật mình: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Mười mấy năm nay, mặc dù anh không thể đột phá nhưng nhất định cũng nghĩ đủ mọi cách để nâng cao thể chất của mình, giúp tinh thần của mình vững chắc hơn, đúng không?”
Liễu Kim Long gật đầu, nói: “Đúng thế. Tôi không thể nâng cao tu vi, chỉ có thể dùng cách khác để nâng cao thực lực của mình, vì vậy tôi đã tu luyện rất nhiều công pháp lạ và tâm pháp ngoại đạo”.