“Anh là cái thá gì mà cũng dám hống hách trước mặt tôi?
Cái tát đó khiến Phàn sư huynh tái mặt, lảo đảo, gần như ngất xỉu.
Phương Quân Tử giật mình, cảm giác nếu đổi lại là mình thì cũng không tránh được cái tát lúc nãy của Ngô Bình. Hình như khi cậu tát cái tát đó, trời đất cũng tối sầm lại, cứ như có một ngọn núi lớn đè xuống, khiến người ta phải thấy tuyệt vọng.
“Anh…”, Phàn sư huynh vừa kinh ngạc vừa tức giận, phun ra một miệng vừa răng vừa máu.
Phàn sư huynh thấy mình không thể kiếm chát được gì ở chỗ này thì giậm chân, bay khỏi Quân Tử Lâu.
Phương Quân Tử vội xin lỗi Ngô Bình: “Ngô công tử, thật sự xin lỗi, là chúng tôi làm việc chưa chu đáo”.
Ngô Bình khá thích cách hành xử lúc nãy của Phương Quân Tử, cậu nói: “Chuyện này không liên quan đến Quân Tử Lâu, tôi sẽ xử lý”.
Phương Quân Tử cười, nói: “Người lúc nãy tên là Phàn Thăng, là đệ tử tinh anh của Đại Diễn giáo”.
Liễu Mỵ giật mình: “Phương lâu chủ cũng quen anh ấy sao?”
Phương Quân Tử : “Mấy ngày trước anh ta từng đến đây, vì vậy tôi biết anh ta”.
Liễu Mỵ bất ngờ: “Anh ấy đến làm gì?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Chúng tôi phải giữ bí mật chuyện của khách hàng”.
Ngô Bình là người thông minh cỡ nào, cậu suy nghĩ rồi hỏi: “Là Long Khiếu Thiên đúng không?”
Phương Quân Tử cười và không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Liễu Mỵ liền hiểu ra, chuyện gia đình mình gặp rắc rối có đến tám phần là có liên quan đến Phàn Thăng, nhưng tại sao anh ta phải làm như thế?
Ngô Bình hỏi: “Cô Liễu, Phàn Thăng đó có gốc gác thế nào?”
Liễu Mỵ: “Bố anh ấy là trưởng lão của Đại Diễn giáo, mặc dù tư chất của anh ấy bình thường nhưng lại có rất nhiều tài nguyên, vì vậy tu vi rất cao. Trong tay anh ấy còn có hai pháp bảo của thánh cảnh Đại Diễn”.
Ngô Bình: “Vậy có phải anh ta có ý với cô Liễu không?”
Liễu Mỵ nhìn xuống, nói: “Anh ấy từng nói thích tôi, muốn tôi làm người yêu của anh ấy, sau này anh ấy sẽ nghĩ cách gỡ bỏ thân phận thánh nữ của tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Chắc gần đây anh ta luôn theo dõi cô, việc anh trai cô gặp rắc rối có đến tám chín phần là có liên quan đến anh ta. Chắc anh ta muốn gây rắc rối cho cô, sau đó vào thời khắc quan trọng nhất sẽ đứng ra giúp cô giải quyết. Chỉ là không ngờ lại có người giúp cô giải quyết rắc rối rồi”.
Liễu Mỵ nghe Ngô Bình nói thì vừa bất ngờ vừa tức giận, nói: “Tên Phàn Thăng này thật quá đáng ghét”.
Ngô Bình: “Anh ta lập mưu không thành công, xấu hổ quá hóa giận, nên mới chạy đến gây rắc rối cho cô”.
Liễu Mỵ thở dài: “Tôi gặp phải người thế này đúng là xui xẻo”.
Ngô Bình: “Sau này ở Đại Diễn giáo, chắc chắn anh ta sẽ còn gây rắc rối cho cô nữa, vì vậy lúc nãy tôi đã dùng cấm chế trên người anh ta. Sau một khoảng thời gian, anh ta sẽ vô cùng đau đớn, cơ thể thối rữa, đến lúc đó, cô hãy cho anh ta một viên đan dược, uống xong thì có thể khỏe được mười ngày, sau mười ngày sẽ lại tiếp tục đau đớn”.
Liễu Mỵ tròn mắt, trong lòng càng cảm thấy khâm phục Ngô Bình hơn.
Phương Quân Tử cười, nói: “Ngô công tử, tôi có một đề nghị”.
Ngô Bình: “Mời nói”.
Phương Quân Tử nói: “Nghe nói công tử luyện đan ở đây, không biết đan dược của công tử có thể bán qua tay Quân Tử Lâu không?”
Ngô Bình hứng thú: “Quân Tử Lâu cũng bán đan dược sao?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Việc làm ăn của Quân Tử Lâu rất đa dạng, bán đấu giá là một trong số đó. Ngoài ra chúng tôi còn giúp khách hàng thu thập tin tức, chẳng hạn như công tử muốn tìm một người, nhưng lại không tìm được, vậy thì giao cho chúng tôi làm. Hoặc công tử cần một loại dược liệu nhưng lại không mua được, cũng có thể tìm đến chúng tôi”.