Tả Linh Phong ngồi luôn xuống cạnh Ngô Mi, sau đó còn gật đầu với Diệp Thanh Vũ và Đoá Lan.
Hai cô gái kiêu căng này cũng gật đầu chào lại, xem ra cũng khá tôn trọng Tả Linh Phong.
Ngô Bình lấy hạt dưa được rang với linh dược ra, hạt dưa này rất ngon, anh chia cho Mỹ Ngọc và Ngô Mi một ít, còn những người khác thì không.
Tả Linh Phong ngửi thấy mùi thơm của hạt dưa thì thèm thuồng nói: “Anh ơi, cho em một ít được không?”
Ngô Bình: “Chúng ta thân lắm à?”
Tả Linh Phong: “Thì mình biết nhau rồi mà anh”.
Da mặt Tả Linh Phong rất dày, cậu ta thò tay sang lấy hạt dưa trong tay Ngô Bình luôn.
Ngô Mi lừ mắt, Ngô Mi nói: “Có ít hạt dưa thôi mà, sao anh ki bo thế!”
Ngô Bình thở dài nói: “Ngô Mi, cậu ta rất bình thường, tương lai không có gì nổi trội đâu, anh không đánh giá cao”.
Nghe thấy thế, Tả Linh Phong ngẩn ra: “Anh có thể nhìn thấy tư chất của em ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “So với người bình thường thì tư chất của cậu thuộc loại khá, nhưng so với thiên tài thì còn kém xa”.
Tả Linh Phong thơt dài: “Đúng ạ, nhưng em luôn rất cố gắng”.
Ngô Bình: “Nếu cố mà có tác dụng thì làm gì có người thất bại trên đời, có nhiều chuyện cần dựa vào thiên bẩm lắm”.
Đoá Lan cười lạnh: “Nực cười! Có người dám nói tư chất của Tả Linh Phong kém kìa! Với khối tài sản, tài nguyên hiện tại, đừng nói là Tả Linh Phong, đến người bình thường cũng có thể đột phá Tiên Quân! Theo tôi thấy, Ngô Mi mới không xứng với Tả Linh Phong”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Em gái tôi mà lấy tu sĩ thì ít cũng là cấp thiên kiêu”.
Đoá Lan thở dài: “Sao tôi lại gặp loại hống hách như anh nhỉ!”
Ban nãy, tuy Ngô Mi đấu khẩu với anh mình, nhưng giờ nghe thấy có người chê Ngô Bình, cô bé lập tức xù lông nhím: “Đoá Lan, cậu kiêu vừa thôi. Cậu tưởng tôi không biết cậu là tu sĩ à? Tưởng tôi không biết cô gia nhập một thế lực của Côn Luân chắc?”
Ngô Mi có một người anh như Ngô Bình nên hiểu rất rõ về giới tu hành. Hơn nữa, Ngô Bình đã giúp cô bé đả thông linh khiếu và thần khếu, chỉ cần cô bé muốn là có thể tu hành được ngay.
Đoá Lan lạnh giọng nói: “Cậu là người đầu tiên trong lớp dám nói chuyện với tôi kiểu ấy đấy”.
Ngô Mi lạnh lùng nói: “Sao thế? Cậu định đánh tôi à? Thử xem, anh tôi tát một cái là cậu chết ngay!”
Đoá Lan híp mặt lại, nhiệt độ xung quanh chợt giảm mạnh.
“Được rồi”, Tả Linh Phong xua tay: “Chúng ta là bạn cùng lớp, đừng làm không khí căng thẳng thế. Hơn nữa, giờ chúng ta đang bị bao vây, thà nghĩ cách thoát thân còn hay hơn đó”.
Ngô Bình cười phá lên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Không uổng công anh thương em, vào lúc mấu chốt vẫn nhớ phải dựa vào anh”.
Ngô Mi bĩu môi: “Anh không biết đấy thôi, hai cậu ấy suốt ngày giả làm thần nữ, em nhìn phát mệt lên được”.
Đúng thế, Ngô Mi không ưa nhất hai cô gái này trong trường.
Ngô Bình: “Em phải hiểu là họ là những người thiển cận, cứ tưởng mình tu thành Địa Tiên rồi là có thể coi thường người phàm. Mà không hề biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, trên đời còn nhiều người mạnh và có tư chất tốt hơn họ lắm”.