La Phi Phi chăm chú học, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi. Ngô Bình lấy sách quạt cho cô ấy, cười nói: “Đừng gấp gáp, cứ từ từ đọc”.
Cuối cùng, La Phi Phi cũng ghi nhớ hết nội dung của hai quyển sách. Cộng thêm việc cô ấy học qua một lần, chẳng mấy chốc đã tiếp thu xong những kiến thức này. Khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ sửng sốt: “Tiểu Bình, anh cừ thật đấy, em đã nhớ cả rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Bây giờ còn lo mình không thi đỗ được hay không?”
La Phi Phi cười hì hì: “Em không dám nói mình sẽ đạt hạng nhất, nhưng top năm chắc chắn không thành vấn đề”.
Một lúc sau, La Phi Phi đến điểm thi.
Ngô Bình rảnh rỗi, bèn tìm một khu rừng nhỏ trong trường để luyện công. Trong đầu anh có vô số công pháp, nhưng cái cần thiết nhất hiện nay là thuật luyện hình. Dù sao thì trước mặt người bình thường, tố chất cơ thể vẫn là thứ quan trọng nhất.
Anh vừa vào rừng thì thấy một nam sinh đang luyện quyền pháp ở đó. Ngô Bình bước đến, đối phương đột nhiên thu quyền, quay người lạnh lùng nhìn anh, lãnh đạm nói: “Không ngờ tôi lại gặp phải đối thủ nhanh như vậy”.
Ngô Bình nheo mắt: “Đối thủ? Ý anh là gì?”
Nam sinh bảo: “Không nhiều người có thể mở cánh cổng thế giới song song, hợp hai thể làm một. Chắc chắn anh cũng là thiên kiêu”.
Ngô Bình nhìn đối phương: “Ý anh là, nơi này là thế giới song song?”
Nam sinh có vẻ nhỏ hơn anh một, hai tuổi, sở hữu ngoại hình thanh tú. Đối phương đáp nhẹ: “Thế giới song song có một ‘anh’ khác, gắn bó mật thiết với anh. Khi anh ở thế giới bên kia quá mạnh, thì một ‘anh’ khác sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình nhớ ra mình đã tỉnh dậy ở bệnh viện, trước đó còn mắc ung thư. Chuyện này xảy ra e là vì Đại kiếp Thánh nhân. Anh ở thế giới bên kia quá mạnh, dẫn đến việc anh ở thế giới này suýt mất mạng.
Ngô Bình hỏi: “Anh cũng vậy sao?”
Nam sinh đáp: “Đúng thế. Lúc tôi đến đây, cơ thể này cũng yếu ớt cực kỳ, gần như sắp chết”.
Ngô Bình nói: “Nếu mọi người đều có chung mục đích, vì sao anh lại bảo tôi là đối thủ của anh?”
Nam sinh nhẹ nhàng rằng: “Anh chẳng biết gì cả, chắc là mới đến thôi nhỉ? Thế giới song song chỉ chấp nhận đối đa bốn mươi chín người hoà hợp. Vậy nên chúng ta buộc phải cố gắng giết chết những người hoà hợp còn lại, như thế mới an toàn hơn”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu số lớn người hoà hợp vượt quá bốn mươi chín thì sẽ ra sao?”
Nam sinh trả lời: “Một trong số đó sẽ bị tiêu diệt ngẫu nhiên. Bây giờ anh đã hiểu vì sao tôi xem anh là đối thủ chưa?”
Ngô Bình thở dài: “Vậy là giờ anh muốn giết tôi?”