Ngô Bình đứng trên mặt đất đợi một giờ, mười con rối đào quặng cũng đào ra hơn ba ngàn khối Hoàng Long Tinh, có nghĩa ít nhất một ngày chúng đào được sáu vạn khối! Năm ngàn năm trăm con rối có thể khai thác ba ngàn ba trăm vạn khối Hoàng Long Tinh trong một ngày!
Anh vô cùng vừa lòng với hiệu suất này, lập tức thả ra năm ngàn năm trăm con rối để huấn luyện, sau đó dốc toàn bộ sức khai thác Hoàng Long Tinh.
Ngô Bình đang trông nom việc đào quặng mỏ xong, đã đi đến Kim Ngô Thành để gặp Lý Thần Đồ.
Lý Thần Đồ thấy Ngô Bình lập tức bối rối hỏi: “Sao ngươi quay về đây? Thánh Hoàng vừa treo thưởng, hiện tại rất nhiều cao thủ đang truy tìm ngươi đó”.
Ngô Bình bật cười: “Ta thay đổi dáng vẻ, họ làm sao nhận ra?”. Anh nói xong vươn tay ra chạm vào khuôn mặt mình, gương mặt lập tức trở thành một ông chú trung niên. Anh dùng Ảo Cảnh thay đổi mặt đấy, chỉ có người quen mới thấy được khuôn mặt thật của mình. Nếu người xa lạ chỉ có thể nhìn anh thành một ông chú trung niên, đơn giản và thô kệch.
Lý Thần Đồ bật cười lắc đầu nói: “Ngươi vẫn nên cẩn thận chút”.
“Tiền bối, mất ngày ta không ở đây có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Lý Thần Đồ: “Thánh Hoàng đang chiêu hiền nạp sĩ, bên người đó đã hội tụ rất nhiều cao thủ. Ông ta còn đang sử dụng rất nhiều thủ đoạn để chèn ép vài vị chúa tể của chúng ta đấy”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đợi một đoạn thời gian nữa, Thánh Hoàng thật xuất hiện rồi, gã chẳng là cái thá gì cả!”
Lý Thần Đồ giật mình hỏi: “Hả, Thánh Hoàng thật?”
Ngô Bình tính toán thời gian cũng đã đến nửa tháng, vì thế thả ra một cửa Hỗn Độn. Cửa vừa mở, đúng như anh nghĩ, đập vào mắt họ là Tử Thanh. Cô cười mỉm đứng cách họ không xa, bên cạnh còn có ba tu sĩ. Ba tu sĩ này đều mang theo khí tức rất mạnh mẽ, họ là cường giả Hỗn Độn.
Tử Thanh thấy cửa mở đã đi ra, ba người kia cũng theo sau lưng cô.
Lý Thần Đồ nhìn Tử Thanh mà trợn tròn, thốt lên: “Tử Thanh Thánh Vương, ngài chưa chết à?”
Năm đó danh tiếng của Tử Thanh vang dội, còn to lớn hơn cả Diệp Phục Thiên, đến cả Lý Thần Đồ cũng không theo kịp cô.
Tử Thanh mỉm cười: “Đương nhiên ta còn sống, đã lâu rồi không gặp Lý Thần Đồ”.
Lý Thần Đồ cười khổ: “Bọn ta cho rằng ngươi đã thất bại khi thăng sâu vào Thánh Hoàng, nên hồn phi phách tán cả rồi”.
Tử Thanh: “Vận may của ta vẫn còn, nên chuyển thế trọng sinh. Đúng rồi, Lý Huyền Bình là em trai của ta”.
Lý Thần Đồ nhìn Ngô Bình đành nói: “Được rồi, sau này ta gọi ngươi là Lý huynh đệ”.
Ngô Bình gãi đầu nhì ba tu sĩ hỏi: “Chị Tử Thanh, ba người này là?”
Tử Thanh cười nói: “Ta từ Thiên Giới về đây bắt gặp ba tu sĩ Hỗn Độn Cảnh này, họ đều đang gặp vấn đề khi tu hành nên ta giúp họ giải quyết. Thế là họ đồng ý đi theo ta đến Thánh Cổ Đại Lục”.
Cô giới thiệu một lược ba người này, người nam tử cao lớn râu ria xồm xoàm trông rất tùy tiện tên là Diệp Giác, người mái tóc tím mặc đồ trắng là một nữ tử xinh đẹp, khí chất dịu dàng như nước tên là Nguyệt Nô. Người cuối cùng là một người mặc đồ đen, vóc dáng cao gầy, khí chất lạnh lùng và âm u gọi là Âm Thập Lang.
Ba người này đều đã bước vào Hỗn Độn nhất trọng và cường giả nhị trọng, tuy tu vi không bằng chúa tể nhưng cũng chẳng kém là bao.
Lý Thần Đồ cũng hành lễ với ba người nói: “Mời các vị ngồi!”
Mọi người ngồi xuống rồi, Lý Thần Đồ mới hỏi: “Tử Thanh Thánh Vương, năm đó có thực lực thăng cấp Thánh hoàng, vậy lần này về chắc đã có khả năng sẽ thành công rồi”.