Trương Định Nhất nói: “Không biến mất, nhưng nền tảng suy yếu, đạo hành giảm đi, một số thì thân chết đạo mất. Suy cho cùng, một nhân tố không thể thúc đẩy sự phát triển của sự vật mà”.
Ngô Bình đã hiểu đại khái tình cảnh hiện tại của mình. Bây giờ anh phải kín tiếng, không được để những kẻ mạnh kia phát hiện anh là người hoà hợp, đồng thời phải đề phòng việc bị người hoà hợp khác truy sát. Nếu trụ được ba năm thì anh có thể quay về thế giới ban đầu của mình. Nếu trở thành người hoà hợp cuối cùng trong vòng ba năm thì anh có thể đi lại giữa hai thế giới vô số lần. Mà trong lịch sử, kẻ mạnh làm được như vậy chỉ có chưa đến mười người!
Anh nói: “Anh Trương, bây giờ tôi chỉ muốn dùng một chưởng đánh chết anh, kẻo anh làm bại lộ thân phận của tôi”.
Trương Định Nhất cười khổ: “Lúc mới nhìn thấy anh, tôi cũng nghĩ vậy. Giữa những người hoà hợp có cảm ứng rất kỳ diệu, nên tôi vừa nhìn đã biết anh là người hoà hợp”.
Ngô Bình hỏi: “Những tu sĩ bình thường khác không thể phát hiện thân phận của tôi, đúng chứ?”
Trương Định Nhất đáp: “Dĩ nhiên. Nếu không thì sẽ chẳng có người hoà hợp nào sống sót được”.
Ngô Bình bảo: “Anh Trương, chúng ta luyện công đi”.
Luyện quyền trong khu rừng nhỏ được một lúc, thể chất của Ngô Bình đã mạnh lên đôi chút. Sau đó hai người cho nhau số liên lạc, rồi Ngô Bình đến điểm thi tìm La Phi Phi.
Buổi thi kết thúc, học sinh thi nhau đi ra, có người vui vẻ nói cười, người thì than vắn thở dài. La Phi Phi hiển nhiên là thi rất tốt, vừa ngâm nga vừa bước ra, sau đó ôm chầm lấy Ngô Bình.
“Tiểu Bình, em cảm thấy mình có thể đạt điểm tuyệt đối!”
Ngô Bình cười nói: “Thật à? Xem ra heo ngốc cũng có lúc thông minh”. Heo ngốc là biệt danh mà Ngô Bình đã đặt cho La Phi Phi trước đây.
“Đáng ghét!”, La Phi Phi đuổi theo đánh anh, khiến vô số nam sinh nhìn theo với ánh mắt hâm mộ. Dù gì thì La Phi Phi cũng là một trong những nữ sinh xinh đẹp nhất trường này mà.
“Ha ha, thằng làm công mà cũng vào trường chúng tôi à, ai cho anh vào đây?”
Ngô Bình vừa nghe giọng đã biết không ổn. Anh ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là Mã Diễm Diễm.
Anh đáp ngay: “Mã Diễm Diễm, chẳng phải cô bảo sẽ ăn phân à? Đã ăn chưa đấy?”
Mã Diễm Diễm lập tức hét to: “Bảo vệ, ở đây có người ngoài trường, mau đuổi anh ta đi!”
Ngô Bình vừa tức vừa giận, vội kéo La Phi Phi chạy ra ngoài.
Đến khi bảo vệ đến nơi thì Ngô Bình và La Phi Phi đã chạy đi rồi.
“Anh cũng sẽ thi vào trường này để làm Mã Diễm Diễm tức chết”, Ngô Bình căm phẫn nói.
La Phi Phi cười bảo: “Được. Như vậy chúng ta có thể đi học cùng nhau, tốt nghiệp cùng nhau rồi”.
Câu nói này đã nhắc nhở Ngô Bình, bây giờ anh phải kín tiếng. Nếu bây giờ anh thi đỗ và trở thành một học sinh ở đây, chẳng phải sẽ là một thân phận rất tốt để che giấu hay sao?
Anh cười hỏi La Phi Phi: “Phi Phi, anh phải làm sao mới có thể thi vào trường này?”