Ngô Bình: “Ừm, anh xử lý nốt chuyện ở đây đi, chờ Nhiếp Bân tỉnh lại thì bảo với anh ta là nếu không phục thì cứ tới tìm tôi”.
Bạch Diên Hi cười trừ: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời ạ”.
Dứt lời, Ngô Bình bỏ đi luôn.
Lý Nhược Đình đang ngồi khóc trên sofa ngoài sảnh, thấy Ngô Bình đi tới, cô ấy tức giận lườm anh với vẻ đầy oán trách: “Ai khiến anh lo chuyện bao đồng hả? Anh tưởng tôi không biết anh ta chỉ chơi đùa tôi ư? Nhưng tôi thích thế, liên quan gì đến anh hả?”
Câu nói này khiến Đường Băng Vân nghệt mặt ra.
Ngô Bình không giận, mà bình thản nói: “Lý Nhược Đình, điều kiện của cô rất khá, việc gì phải quấn lấy tên rác rưới đó?”
“Tôi tình nguyện, ai khiến anh quan tâm? Tôi với anh quen biết gì chứ?”, cô ấy càng nói càng giận, chỉ muốn đánh cho Ngô Bình một trận. Từ khi Nhiếp Bân theo đuổi Lý Nhược Đình, hắn tiêu cho cô ấy cả đống tiền, cho cô ấy đi chơi du thuyền, ngồi máy bay tư nhân, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ cô ấy thấy hài lòng với cuộc sống như vậy. Cô ấy cảm thấy đó mới là cuộc sống mà mình nên có, còn mai sau sẽ ra sao thì cô ấy không hề bận tâm.
Ngô Bình nhún vai rồi nhìn sang Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân bước tới định ôm Lý Nhược Đình nhưng đã bị cô ấy đẩy ra: “Đừng động vào tớ! Đường Băng Vân, có phải cậu cố ý phá hỏng chuyện tốt của tớ không? Cậu thấy Nhiếp Bân theo đuổi tớ, cậu thấy ghen tỵ đúng không?”
Đường Băng Vân sững sờ, không ngờ Lý Nhược Đình lại nghĩ như thế về mình, nhất thời cô ấy thấy rất đau lòng. Cô ấy định nói gì đó, nhưng không sao thốt nên lời.
Ngô Bình cau mày: “Lý Nhược Đình, cô đừng suy bụng ta ra bụng người, Nhiếp Bân là cái thá gì chứ, muốn đi theo xách dép cho Băng Vân cũng không được đâu”.
Lý Nhược Đình cười lạnh: “Suy bụng ta ra bụng người ư? Ha ha nếu cậu ta thật lòng tốt với tôi thì sao lại phá hỏng chuyện tốt của tôi? Anh có biết tôi phải mất bao tâm tư với câu được Nhiếp Bân không?”
Đường Băng Vân ngẩn ra: “Là cậu chủ động tiếp cận Nhiếp Bân ư?”
“Thì sao? Tôi xinh thế này, tại sao không tận dùng điều đó để cho mình một cuộc sống tốt hơn chứ? Cậu tưởng chúng tôi ngu ngơ như cô chắc?”, Lý Nhược Đình quát lớn.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Cô ăn nói cho cẩn thận, cô đang làm tổn thương tới một người thật lòng tốt với cô đó”.
“Thôi đi! Loại bạn kiểu này tôi không thiếu”, Lý Nhược Đình quay mặt đi.
Vu Tiểu Nhiễm chưa mất hết lý trí như Lý Nhược Đình, cô ấy nghi hoặc nhìn Ngô Bình: “Ngô Bình, rốt cuộc anh là ai? Tại sao đến anh Bạch cũng sợ anh?”
Ngô Bình không trả lời, chỉ vỗ vai Đường Băng Vân: “Chúng ta đi thôi”.
Đường Băng Vân cúi đầu xuống rồi lặng lẽ rời đi, Vu Tiểu Nhiễm định đuổi theo nhưng đã bị Lý Nhược Đình cản lại, cô ta lạnh lùng nói: “Cậu thử đi xem, tớ sẽ không chơi với cậu nữa”.
Vu Tiểu Nhiễm khẽ thở dài, sau cùng cũng dừng lại, nói: "Đình Đình, không cần làm như vậy đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau mà".
Lý Nhã Đình nhắm mắt lại đáp: "Đừng nhắc nữa, từ giờ trở đi, mình không quen ai tên là Đường Băng Vân cả!"
Sau khi ra khỏi quán rượu, Đường Băng Vân im lặng bước về phía trước, Ngô Bình thì đi bên cạnh. Anh hỏi: "Hay là tôi ôm cô một cái an ủi nhé?"