Giá trị của những món bảo vật này, loại rẻ nhất cũng có giá cả chục tỷ, nên nếu Ngô Bình bán đi thì ít nhất cũng có lời được ba năm trăm tỷ.
Anh cũng kiếm được hơn bảy trăm tỷ lợi nhuận trong chuyến đi đến thành Thiên Thạch. Bây giờ cộng thêm hơn ba trăm tỷ, thu nhập từ chuyến đi này của anh đạt đến một trăm mười tỷ. Đây là chưa tính ba mươi bảy món bảo vật và thiên thạch chưa được mở.
Bây giờ, trong tay anh hơn một ngàn bảy trăm tỷ, anh dứt khoát mua tất cả nguyên liệu để chế tạo chín kiếm trận còn lại, chi phí lần này lên tới hơn một trăm mười tỷ tệ.
Mà mua xong những nguyên liệu để tạo kiếm trận, anh vẫn còn sáu trăm tỷ đồng Thần Long. Anh phải để lại số tiền này để huấn luyện Hỏa Hoàng Nhi và Lý Nguyên Tượng.
Mua xong nguyên liệu, không lâu sau, Lam Hâm đến gọi anh tham dự tiệc tối, tiệc tối hôm nay rất hoành tráng, mẹ của vua Dao Trì cũng đến, hơn nữa còn sẽ có một số chương trình thú vị, tất cả các thế hệ đều có thể tham gia .
Ba thầy trò đến địa điểm dùng tiệc tối, nằm ở rìa Dao Trì, bên cạnh Dao Trì là vườn bàn đào, hương đào thoang thoảng bay tới, ngửi vào cảm thấy sảng khoái, nhớ mãi không quên.
Ở trung tâm Dao Trì có một đài sen khổng lồ, một người phụ nữ ngồi trên đó, bên trái và bên phải của đài sen có tám cung nữ, lần lượt cầm chiếc quạt lông phượng, một chiếc ô La Thiên, một cầm kiếm Như Ý và một cầm hộp tám Bát Bảo.
Dưới đài sen là một hòn đảo nhỏ, trên đó có mười hai nhóm thị vệ và gia nhân, mỗi nhóm mặc quần áo một màu, có người cầm đao, có người cầm kiếm, có người cầm chiêng, có người cầm sáo.
Ngoài mấy trăm nô bộc, xung quanh còn có bốn đôi phượng hoàng, tám con Thần Long, hai con Kỳ Lân, hai con voi thần xuất hiện xung quanh. Bên ngoài còn có bốn chiếc thuyền lớn đỗ trên mặt nước, trên đó đều có tám trăm yêu binh, tám trăm thần binh, tám trăm tiên binh, tám trăm vu tu.
Trên trời có tiên tử nhảy múa, thần nữ ca hát, hoa ngọc tung bay khắp trời, sen vàng mọc khắp nơi, Ngô Bình sững sờ trước cảnh tượng này.
Anh thầm nói: “Sư tôn, Vương Mẫu này đúng là phô trương”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Chuyện này rất bình thường vì bà ta là Vương Mẫu, hơn nữa ngồi ở vườn bàn đào”.
Ngô Bình: “Sư tôn, bàn đào này có gì đặc biệt?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Tu sĩ sợ nhất là tai họa. Chẳng hạn như Đạo Quân là con, nhìn thì có vẻ như có thể sống lâu nhưng thật ra con phải trải qua vô số tai nạn. Nhưng bàn đào này lại có thể làm suy yếu sức mạnh của tai ương”.
Ngô Bình bỗng nghĩ tới một chuyện hỏi: “Sư tôn, người tu luyện trong giới vòng gặp tai họa, vậy người bên ngoài thì sao? Bọn họ cũng có tai họa sao?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Bên ngoài cũng có tu sĩ nhưng cường độ tai họa của họ không bằng một phần mười tu sĩ trong giới vòng, thật ra đây chính là kết quả xấu mà Thiên Đạo có khiếm khuyết đem đến”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Thật không ngờ bàn đào có thể giảm thiểu tai họa, lợi hại thật đấy. Chỉ sợ trên đời không ai dám đắc tội với Vương Mẫu”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đúng thế, nhất là Đạo Quân, các Đạo Tổ, ai nấy cũng đều muốn ước có được một quả bàn đào”.
Ngô Bình: “Lát nữa, đệ tử nhất định phải thắng giành được một quả bàn đào để tặng cho sư tôn”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Được, sư tôn đợi bàn đào của con”.
Lam Hâm: “Sư đệ, nếu em có thể kiếm được hai quả thì cũng tặng chị một nhé”.