Ngô Bình bảo: “Tốt lắm. Bây giờ tôi sẽ biến thành nam tu sĩ áo xanh lúc nãy. Cô đưa tôi đến gặp Liễu trưởng lão ấy đi”.
Vân Thường kinh ngạc hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Ngô Bình cười khẩy: “Đương nhiên là giết chết ông ta rồi! Sinh linh trên đại lục Vạn Tương đều vô tội, ông ta buộc phải trả giá”.
Vân Thường vừa nhìn anh vừa nói: “Tôi không hiểu vì sao anh phải làm vậy. Nhưng thực lực của Liễu trưởng lão rất mạnh. Trước mặt ông ấy, tôi chỉ như giun dế. Anh chắc chắn muốn đối phó ông ấy ư?”
Ngô Bình bảo: “Đây là chuyện của tôi, cô chỉ cần phối hợp thôi. Đưa tôi đi gặp Liễu trưởng lão đi”.
Vân Thường không nhiều lời nữa, lập tức dẫn đường.
Hai người bay đi một quãng, đến một cung điện. Nơi này vốn thuộc về một thế lực của đại lục Vạn Tương, bây giờ đã thành nơi ở của tu sĩ Huyền Minh Giáo.
Vân Thường và Ngô Bình đáp xuống một ngôi viện yên tĩnh. Họ vừa xuất hiện, bên trong đã vọng ra giọng nói: “Vân Thường, hai người đến đây có việc gì?”
Cô ta nhìn Ngô Bình một cái rồi đáp lời: “Liễu trưởng lão, chúng tôi có chuyện cần bẩm báo”.
“Vào đi”, đối phương nói.
Thế là hai người bước vào, nhìn thấy trong phòng có đặt bệ ngọc màu trắng. Một tu sĩ trung niên khoanh chân ngồi trên đó. Khí tức của ông ta rất khủng khiếp, gần như ngang ngửa với khí tức của kẻ mạnh cấp Vũ Trụ trong vũ trụ Chấn Đán.
Khi nhìn thấy Ngô Bình, tu sĩ trung niên thoáng cau mày: “Cậu là ai?”
“Vút!”
Ngô Bình đột nhiên hành động, biến thành quang ảnh lao tới ám sát. Thanh chuỷ thủ trong tay anh quá nhanh, cắt qua đầu và ngực của người trung niên.
Tu sĩ trung niên sững sờ, tuy có thực lực rất mạnh nhưng cũng không tránh được đòn trí mạng của Ngô Bình. Vốn dĩ vũ khí bình thường rất khó làm ông ta bị thương, nhưng thứ mà Ngô Bình sử dụng là chuỷ thủ của vũ trụ chính, ông ta làm sao địch lại?
“Cậu…”
Gương mặt tu sĩ trung niên lộ rõ vẻ không cam lòng. Ông ta mất năm trăm năm để tu luyện đến cảnh giới hiện nay, đã trải qua bao kỳ ngộ, trở thành trưởng lão thượng tầng của Huyền Minh Giáo. Ông ta làm sao ngờ được mình lại ngã xuống ở vũ trụ cỏn con này, bị một nhân vật nhỏ bé giết chết!
Đầu của đối phương rơi xuống đất, Ngô Bình lập tức dùng chuỷ thủ chém xuống, tách ra được một không gian trong ngực ông ta. Trong không gian này chứa rất nhiều bảo vật của tu sĩ trung nguyên, bao gồm cả tiên thai Huyền Minh mà ông ta tu luyện!
Ngô Bình lấy hết tất cả thứ này rồi cất vào, đoạn hỏi Vân Thường còn đang sững sờ: “Ai là người có tiếng nói cao nhất ở đây?”
Vân Thường sực tỉnh: “Là Liễu trưởng lão”.