“Khí tức ở trong đây”, Hà Tử Trần nói: “Nếu đến anh cũng không có phát hiện gì thì em cũng chịu hẳn rồi”.
Ngô Bình cầm cái bình màu đỏ lên nhưng không mở ra, mà anh dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật để quan sát. Anh thấy khí tức trong bình này hoá thành một em bé đang bay qua bay lại trong không gian chật hẹp, nó còn nhíu mày trông rất đáng yêu.
Anh như có điều suy nghĩ rồi lại cầm cái bình màu trắng lên xem. Trong bình này có một thiêu niên mặc y phục của hoàng đế đang ngồi trên mây, trông hệt như một vị vua oai phong.
Anh mở bình ra thì hình ảnh bên trong chợt biến mất rồi hoá thành một luồng khí tức màu xanh rất nhạt mà mắt thường gần như không nhìn thấy được.
Ngô Bình vội vàng đóng nắp lại rồi bật cười.
Hà Tử Trần cuống lên hỏi: “Anh Bình, giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười?”
Ngô Bình hỏi: “Tử Trần, khi người ta giao đan dược cho ông em thì có hiện tượng lạ gì không?”
Hà Tử Trần: “Có, khi ấy hai viên đan dược đều phát sáng, ánh sáng của Đại Thánh Đan như đoá hoa sen, còn ánh sáng của Thiên Tử Đan thì như một cái xe kéo. Nhưng ông em không nghĩ gì nhiều, dẫu sao chúng cũng là những viên đan dược thần kỳ nên có hiện tượng như vậy cũng là bình thường”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đúng rồi”.
Hà Tử Trần hỏi: “Đúng gì cơ?”
Ngô Bình: “Chúng là đan dược Đạo cảnh, do tồn tại quá lâu nên đã thành tinh rồi. Đan dược thành tinh kiểu này được gọi là đan tinh”.
Hà Tử Trần trợn tròn mắt: “Đan tinh ư?”
Nguyệt Thanh Ảnh cũng tò mò hỏi: “Anh Bình, hai luồng khí tức ấy chính là đan tinh sao?”
Ngô Bình: “Đúng thế, dược lực của chúng có thể khiến người ta đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh hoặc trở thành thiên tử, chứng tỏ bản thân chúng đã có sẵn những thực lực này rồi. Một thiên tử và một cảnh giới tầng thứ tám Đạo cảnh mà muốn trốn thì người khác đó mà nhìn thấy được”.
Hà Tử Trần: “Có thể cho chúng biến lại thành hình dáng ban đầu được không?”
Ngô Bình: “Được, nhưng anh khuyên là không nên làm thế, dược lực của đan tinh nhiều hơn đan dược nhiều”.
Hà Tử Trần đứng bật dậy: “Em sẽ đi gặp ông ngay để báo cho ông biết tin vui này”.
Ngô Bình cản cô ấy lại: “Đừng!”
Hà Tử Trần nghi hoặc hỏi: “Tại sao ạ?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Ban nãy chúng ta đã thấy thái độ của người khác rồi, chứng tỏ có chi khác của nhà họ Hà đang chĩa vào chi nhà em. Giờ em mà nói chuyện này ra thì khả năng cao sẽ bị người ta hạ độc thủ”.
Hà Tử Trần lập tức dựng tóc gáy, sau đó hiểu ra rồi lẩm bẩm: “Đúng, không thể để họ biết chuyện này được”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Tử Trần, nếu họ muốn
nhắm vào chi nhà em thì nhất định sẽ tìm cơ hội”.