Phiêu Miểu Thiên Tôn không khách sáo nữa, nhận lấy quả đào.
Ngô Bình một bước lên mây khiến mọi người xung quanh ai cũng thay đổi cách nhìn về anh. Ở dãy ghế thứ nhất có một ông già mặc đồ hoa, ngồi bên cạnh là một cô gái tầm mười bảy tuổi, xinh đẹp, thanh khiết và ngọt ngào. Cô ấy mặc bộ đồ màu xanh lá, tóc buộc hình cánh bướm, rất đẹp.
Lúc này, cô gái chớp mắt, chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn về phía Ngô Bình.
Lam Hâm bỗng đá Ngô Bình một cái, nhỏ tiếng nói: “Đồ ngốc, mau qua nói chuyện với con gái người ta đi”.
Ngô Bình ngây ra, nói: “Sư tỷ, tại sao em phải nói chuyện với cô ấy, em đâu có quen cô ấy đâu”.
Lam Hâm trừng mắt: “Cô gái ấy tên Thanh Vũ, rất có gốc gác đấy. Người bên cạnh cô ấy là ông cố của cô ấy, người đời gọi là lão tổ Thiên Cơ, tu vi không thua kém gì sư tổ của chúng ta đâu”.
Ngô Bình tròn mắt nhìn Lam Hâm: “Sư tỷ, chắc không phải chị muốn em theo đuổi cô ấy đấy chứ?”
Lam Hâm: “Cô gái đẹp vậy mà em không động lòng sao?”
Ngô Bình cười mếu: “Em đã làm cha rồi, không thể tùy tiện động lòng được”.
Lam Hâm: “Sư đệ, cô gái đó không ngừng nhìn em, nhất định là có lý do, em nghe chị, không sai đâu, mau qua đó đi”.
Ngô Bình: “Em không đi”.
Lam Hâm đưa trái đào lại cho Ngô Bình, nói: “Em tặng quả đào này cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rất vui”.
Lúc này Ngô Bình thật sự bất ngờ, không ngờ người thẳng tính như sư tỷ mình mà lại bảo mình đi nịnh bợ một cô gái khác, chuyện này thật quá kỳ lạ.
Anh không kiềm được, hỏi: “Sư tỷ, có phải chị biết được gì không?”
Đạo quân Phiêu Diêu cũng lên tiếng: “Huyền Bình, nghe lời sư tỷ con, đi đi”.
Ngô Bình chẳng hiểu gì, sư tôn và sư tỷ làm sao thế? Có điều anh cũng biết, nếu đến cả sư tôn cũng nói vậy thì nhất định chuyện này không có hại với anh.
Thế là anh cầm quả đào đi đến hàng ghế thứ nhất, đứng bên cạnh cô gái đó, chào trước rồi nói: “Tiền bối, cô nương, Lý Huyền Bình xin chào”.
Ông lão mặc đồ hoa râu tóc bạc phơ, lông mày cũng bạc, ông ấy cười hiền từ rồi nói: “Ồ, mời cậu Lý ngồi”.
Lúc nãy Ngô Bình được Vương Mẫu mời lên gặp, mọi người đều nghe ngóng thân phận của anh nên ông lão này cũng biết anh.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, sau đó đặt quả đào xuống trước mặt ông lão, nói: “Tiền bối, vãn bối không có gì trong tay, nên đành tặng quả đào này cho tiền bối vậy”.
Ông lão cười hehe: “Cậu Lý, không có công không nhận quà, tôi không thể nhận quả đào của cậu”.
Lúc này, cô gái đó mới nói: “Ông cố, ông nhận lấy đi, quả đào này nên thuộc về ông”.
Cô gái vừa lên tiếng thì ông lão đã ngây ra, sau đó gật đầu: “Vũ nhi nói có lý”.
Ngô Bình càng cảm thấy kỳ lạ hơn, cô ấy nói có lý chỗ nào?