Tiểu Anh: “Đúng vậy công tử. Mỗi người tham gia thí luyện đều trải qua nhiệm vụ không giống nhau, cho dù có lựa chọn nhiệm vụ bắt đầu giống nhau nhưng độ hoàn thành của mỗi người là khác nhau thì kịch bản kế tiếp cũng sẽ không giống nhau”.
Mộ Dung Băng: “Trên cơ bản, kịch bản càng khí, độ hoàn thành càng cao, lợi ích từ thí luyện sẽ càng lớn”.
Lúc này, trước mặt Ngô Bình xuất hiện mấy trăm cái bọt khí, bọt khí có lớn có nhỏ, màu sắc cũng không giống nhau, nhiều nhất là màu trắng, sau đó là màu đỏ, màu tím, màu xanh lơ.
Tiểu Anh nói: “Màu sắc của bọt khí khác nhau, có trắng, vàng, xanh, đỏ, tím, màu sắc càng đậm thì hệ số nguy hiểm càng cao. Nguy hiểm nhất chính là nhiệm vụ màu tím, dễ nhất chính là nhiệm vụ màu trắng”.
Ngô Bình liếc nhìn lại, phát hiện ở trong vô số bọt khí, có một cái bọt khí lớn nhất, tím đã sắp thành đen, nếu nói như thế thì cái này chính là nhiệm vụ khó nhất.
Cậu hỏi: “Có nhiều người chọn nhiệm vụ màu tím không?”
Tiểu Anh: “Đã hơn một ngàn năm không có người chọn nhiệm vụ màu tím. Hơn một ngàn năm trước người chọn nhiệm vụ cấp tím có tỉ lệ trọng thương vô cùng cao, còn có không ít người phải bỏ mạng”.
Ngô Bình: “Tiểu Anh, chọn nhiệm vụ màu tím sẽ có được tiền lời gì?”
Tiểu Anh: “Hoàn thành nhiệm vụ màu tím sẽ có cơ hội mở ra “Kịch bản trời ban”. Thông qua kịch bản trời ban là có thể đạt được khen thưởng “Người được chọn”.
Mộ Dung Băng hiển nhiên cũng biết đến việc này, cô ta nói: “Công tử, nghe đồn ngạch cửa người được chọn vô cùng cao, từ khi xuất hiện nơi thí luyện đến bây giờ, chưa có ai có thể thông qua được. Thế nhưng, một khi trở thành người được chọn là có thể đạt được một cái bảo bối mà Vạn Kiếm tổ sư để lại. Nghe nói năm đó Vạn Kiếm tổ sư dựa vào bảo bối này mà đạt thành tựu Hỗn Độn Đạo Quả”.
Ngô Bình giật mình: “Một bảo bối quan trọng như thế, thế mà là khen thưởng nơi thí luyện?”
Mộ Dung Băng: “Chuyện này cũng bình thường, truyền thừa của Vạn Kiếm tổ sư thâm thúy dị thường, cho đến nay chưa có ai có thể tìm hiểu. Kịch bản trời ban, thật ra chính là quá trình Vạn Kiếm tổ sư lựa chọn đệ tử, thông qua thì có thể được chọn”.
Ngô Bình biết, hôm nay chọn kịch bản nhất định vô cùng khó, nhưng nếu người đã đến, cậu cũng muốn thử một chút.
Cậu lập tức nói với Tiểu Anh: “Tôi chọn cái này”. Nói xong, lại duỗi ra một lóng tay.
Ngay sau đó, bọt khí màu tím bay đến phía hắn, biến to trong nháy mắt, cũng nuốt Ngô Bình vào.
Bị nuốt vào trong bọt khí, Ngô Bình cảm giác trời đất đang quay cuồng, sau đó trong đầu lại vang lên tiếng của Tiểu Anh: “Công tử, nhiệm vụ màu tím đã được mở ra, chú ý an toàn nha”.
Dứt lời, trước mắt của Ngô Bình sáng ngời, hai chân đã chấm đất. Tập trung nhìn kỹ, cậu thấy bản thân đàn ở trong một hẻm núi lớn, bên trong hẻm núi có một con thú khổng lồ nằm ở đó, dưới thân chất một lượng lớn cỏ khô và nhánh cây. Thú khổng lồ chính là một con hổ, nhưng sau lưng lại có hai cánh, gọi là Bưu, hình thể rất lớn, giống như dùng mãnh thú làm thức ăn!
Tiểu Anh: “Nội dung của nhiệm vụ, cướp “Huyền Hỏa Chi” từ trong tay của Bưu”.
Ngô Bình nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện bên Bưu có một ngọn lửa nham thạch đỏ, trên nham thạch có một cây linh chi màu đỏ to bằng cái dù, đúng là Huyền Hỏa Chi.
Huyền Hỏa Chi là linh dược cấp mười hai, là chủ dược của rất nhiều đan dược, giá trị rất cao. Mắt Ngô Bình sáng lên, lập tức thi triển huyền ảnh công, một huyền ảnh sát mặt đất, âm thầm đi đến gần Huyền Hỏa Chi.
Cùng lúc đó, cậu hô to một tiếng, giơ lên một khối cự thạch ném về hướng Bưu.
Bưu lập tức bừng tỉnh, con ngươi màu xanh nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, sau đó Bưu quét đuôi, quét đi mấy ngàn cân cự thạch. Ngay sau đó Bưu đứng lên, hét lên một tiếng điên cuồng, như một tia chớp mà lao về phía Ngô Bình.
Bưu vừa cử động, huyền ảnh của Ngô Bình cũng động, trong nháy mắt đã cầm được Huyền Hỏa Chi chạy về hướng ngược lại.