Mắt Diêu Sinh như thể không nhìn thấy sự hiện diện của Ngô Bình, nhưng anh ta lại vô cùng nhiệt tình với Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết lúc này liền khoác tay Ngô Bình. Điều đó khiến mấy người đàn ông kia nét mặt đều không được vui. Moá nó, tên này là ai kia chứ?
Quả thực năm xưa Ngô Bình chẳng có gì nổi bật nên mấy người này không có ấn tượng gì về anh.
Hai người họ đi tới ký tên vào cuốn lưu ký, sau đó cùng nhau đi lên tầng hai.
Trên tầng hai có một sảnh lớn dùng cho buổi gặp mặt hôm nay. Lúc này, ở đó đã có ba bốn chục người. Đào Như Tuyết không hổ là một trong bốn hoa khôi. Cô ấy vừa xuất hiện là bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía đó.
Ngô Bình chủ động buông tay Đào Như Tuyết ra. Anh không muốn trở thành đối tượng công kích của đám đàn ông kia trong tình cảnh này nên quyết định chọn cách ít gây chú ý hơn.
Nhưng kỳ lạ là anh vẫn cảm nhận được sự thù địch của những người kia đối với mình. Anh ngẩng đầu lên thì thấy bạn học cũ Vương Kiêu Đằng, Tôn Thanh và Triệu Kỳ Lượng đều tới. Điều đó khiến anh khá ngạc nhiên.
Vương Kiêu Đằng nhìn anh với vẻ ác ý, như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh. Trước đó anh bảo Lư Tuấn Phi cắt tiền công trình khiến nhà hắn ta nợ hơn trăm triệu tệ, đến giờ vẫn chưa khắc phục xong hậu quả.
Ánh mắt của Tôn Thanh là phức tạp nhất, không rõ là hận hay là gì khác. Có điều, cô ta nhanh chóng quay mặt đi.
Triệu Kỳ Lượng cũng cố tình nhìn ra chỗ khác để tránh ánh mắt anh. Ban đầu khi Ngô Bình ở trong tù, tháng nào anh cũng gửi cho Tôn Thanh một khoản tiền. Anh hy vọng khi không có anh cô ta vẫn có thể sống tốt.
Số tiền đó anh nhờ người bạn thân Triệu Kỳ Lượng đưa cho Tôn Thanh. Ai ngờ Triệu Kỳ Lượng này nói dối tiền đó là anh cho Ngô Bình mượn, giả vờ là người có tiền rồi lừa Tôn Thanh thành bạn gái mình.
Có điều hôm nay Triệu Kỳ Lượng và Tôn Thanh ngồi rất xa nhau, xem ra là đã chia tay rồi.
Ở một góc khác, anh nhìn thấy Lư Tuấn Phi. Nhưng Lư Tuấn Phi cứ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh. Sau vài lần, anh ta đã biết Ngô Bình không phải người mình có thể chọc vào.
Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi quay đi, đi chào hỏi một số người quen.
"Ngô Bình!"
Đột nhiên, có một người rảo bước tới, vỗ mạnh vào lưng Ngô Bình. Ngô Bình giờ chỉ là người bình thường nên bị vỗ một cái như vậy mà suýt ngã ra sàn.
Ngô Bình định thần lại nhìn, đó là một người bạn cùng lớp cũ. Quan hệ của hai người họ khi xưa không tệ, tên người bạn học này là Tôn Bình Hải.
Sau khi Ngô Bình vào tù thì ngày hôm sau Tôn Bình Hải cũng bỏ học, chuyên tâm theo một vị quyền sư học võ. Hiện giờ Tôn Bình Hải đã là một cao thủ cảnh giới Thần.
Ngô Bình xoa xoa vai, cười nói: "Bình Hải, cậu mạnh tay thế hả?"
Tôn Bình Hải ngại ngùng đáp: "Xin lỗi xin lỗi, tôi quên không giảm lực đi một chút. Giờ cậu thế nào rồi, đã đi làm chưa?"
Tôn Bình Hải biết Ngô Bình từng ngồi tù nên tránh nhắc việc không vui đó, chỉ hỏi anh đã đi làm chưa.
Ngô Bình gãi gãi mũi, đáp: "À, tôi tự thi vào một trường đại học khác, giờ đã trở thành bác sĩ, đang chuẩn bị tìm nơi thực tập".
Tôn Bình Hải cười nói: "Được à nha, các bạn học của chúng ta ai cũng thành đạt".
Sau đó, đột nhiên gương mặt Tôn Hải Bình thoáng vẻ lạnh lùng, nói: "Tôi nghe nói hôm nay Chu Ác Hổ cũng tới?"