Cô gái thấy Ngô Bình tuấn tú lịch sự, cao lớn anh tuấn, hơn nữa có khí chất rất đặc biệt, bất giác cô ấy cũng động lòng, nhẹ giọng hỏi: “Anh là bên tổ chức sao?”
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Xem như vậy đi”.
Cô gái kia nói: “Vinh hạnh. Tôi tên Sư Thanh Nịnh, anh tên gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Ngô Bình”.
Sư Thanh Nịnh: “Anh Ngô, có phải đan dược này có thể chữa bách bệch không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Bệnh bình thường thì có thể, nhưng có vài bệnh thì chưa chắc có thể chữa được”.
Sư Thanh Nịnh: “Cha tôi bị ung thư, di căn khắp người. Tuy dùng rất nhiều thuốc chống ung thư tiên tiến nhất nhưng vẫn không chuyển biến tốt. Bác sĩ nói ông ấy nhiều nhát chỉ có thể sống được một tháng”.
Nói đến đây, mắt cô ấy cũng ngấn lệ, đầy vẻ bi thương.
Ngô Bình nối: “Nếu là ung thư thì có lẽ có hiệu quả rất tốt”.
Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Như vậy đi. Cô có thời gian thì đưa bác trai đến chỗ tôi, tôi giúp ông ấy xem xem. Tôi có hiểu y thuật, có lẽ có thể giúp được”.
Sư Thanh Nịnh vui mừng: “Tốt quá rồi, cám ơn anh!”
Lúc này, đợt đấu giá đầu tiên kết thúc, hai viên đan dược cuối cùng bán với giá năm mươi ba tỷ, đơn giá so với lần trước thấp hơn một chút.
Tiếp theo là đấu giá một viên đan dược Luyện Hình Linh Chú Đan cấp bốn, cuối cùng được chốt với giá hai mươi bảy tỷ, do mẹ con Sư Thanh Nịnh mua.
Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng hai người”.
Sư Thanh Nịnh nói: “Vẫn phải cảm ơn anh đã giúp đỡ. Anh có thể để lại phương thức liên hệ của mình không?”
Ngô Bình đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp, nói: “Có chuyện thì có thể tìm tôi”.
Hai mẹ con này sốt sắn muốn quay về nhà đưa thuốc cho người bệnh, nên vội vàng tạm biệt.
Tiếp đó, chính là đấu giá đan dược thượng phẩm cấp năm, giá khởi điểm lên đến năm mươi tỷ. Người không ngờ còn có đan dược cấp bậc cao cấp như vậy, những người có thực lực bỗng chốc sáng cả mắt.
Đấu giá bắt đầu, giá cả mau chóng vượt qua năm mươi tỷ, sau đó là sáu mươi tỷ, bảy mươi tỷ. Sau một phiên đấu giá khốc liệt, Luyện Hình Linh Chú Đan cấp nắm được một ông lão chừng sáu mươi mua với giá trên trời đến chín mươi lăm tỷ!
Buổi đấu giá kết thúc, Ngô Bình bèn thương lượng với Liễu Kim Long, hôm nay đến núi hoang.
Nói với người ta một tiếng, Ngô Bình dùng độn thuật, không bao lâu sau, hai người đã xuất hiện ở khu Tây Bắc hoang dã.
Xung quanh đây đều là sa mạc, xa hơn nữa là núi sừng sững bao phủ bởi tuyết trắng, rất nhiều con sông lớn đều bắt nguồn từ đây.
Liễu Kim Long kinh ngạc bởi độn thuật huyền diệu của Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, đến nhanh thật!”
Ông ta nhìn định vị trong điện thoại, chỉ về hướng Tây Bắc rồi nói: “Đi tiếp hướng Tây Bắc hơn một trăm năm mươi cây số nữa là đến lối vào núi hoang”.
Ngô Bình gật đầu, vung tay lên, một luồng sáng xanh bao phủ hai người, lại bay lên không trung.
Một lúc sau, hai người đáp xuống vùng ven một trấn nhỏ. Trấn nhỏ này chính là trấn Hoang Sơn.
Nói là trấn nhỏ nhưng quy mô khá lớn, phòng ốc xây từng khu, còn có cả khu buôn bán rất sầm uất. Hơn nữa, trên đường đều là xe sang mấy triệu, thậm chí còn thấy không ít xe đến mấy chục triệu.
Người đi trên đường phố cũng có rất nhiều người đi bộ, cũng có vài người như du khách.
Liễu Kim Long: “Trấn Hoang Sơn cũng có là một địa điểm checkin nổi tiếng, có không ít người nổi tiếng trên mạng đến chụp ảnh và livestream”.
Ngô Bình gật đầu, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng ba lầu, bên ngoài bán vàng bạc đá quý, chỉ là biển hiệu trước cửa lại viết một hàng chữ: Bán đá tảng
Cậu và Liễu Kim Long nhìn nhau, cất bước đi vào.
Khách khứa trong tiệm không nhiều, chỉ có dăm ba người đang xem trang sức vàng bạc.
Ngô Bình vừa đi vào, quản lý sảnh đã tươi cười đón tiếp.
Ngô Bình hỏi thẳng: “Có đá tảng không?”