Tôn Chỉ Tinh cụp mắt, không biết có nghe vào tai không nữa.
Ngô Bình xuống khỏi Long Hổ Sơn, vừa trở ra đã thấy Hồng Lăng và Trần Đạo Huyền. Không ngờ hai người họ vẫn luôn chờ anh ở chân núi.
“Anh!”, Hồng Lăng chạy lại, ôm cánh tay anh mà cười ngốc nghếch: “Em biết ngay là anh mà!”
Ngô Bình cười nói: “Anh nhìn thấy hai người mà không dám đến nhận”.
Trần Đạo Huyền phất tay, ngăn che ánh sáng và âm thanh xong mới hỏi: “Ngô Bình, người trên núi ấy thật sự là con à?”
Ngô Bình gật đầu: “Là con ạ. Cha nuôi, cậu Thiên Hư kia là do con giả dạng, người thật muốn giết con và đã bị con giết rồi”.
Trần Đạo Huyền chấn động, đoạn thở dài: “Thời khắc sinh tử cũng không thể lo nghĩ quá nhiều. Giết cũng tốt”.
Ngô Bình nói: “Phía trên có nơi thử luyện mà Long Hổ Đại Đạo Quân để lại, con đã vượt qua buổi thử luyện đầu tiên. Sau khi trở thành Long Môn Tiên quân, con có thể đến tham gia buổi thứ hai”.
Hồng Lăng hỏi: “Anh à, sao Long Hổ Tiên Cảnh lại đột ngột biến mất thế?”
Ngô Bình cười đáp: “Không biến mất, chỉ bị anh cất vào thôi. Bây giờ anh là chủ của Long Hổ Tiên Cảnh”.
Trần Đạo Huyền nghiêm túc nói: “Quả nhiên con là người có vận khí lớn. Sắp tới con đừng đi lung tung, ngoan ngoãn đột phá cho ta, khi nào trở thành Địa Tiên mới được ra ngoài”.
Ngô Bình gật đầu: “Cha nuôi nói rất phải. Khoảng thời gian này con sẽ tĩnh tâm, thăng cấp lên Nhân Tiên cảnh giới tám”.
Trần Đạo Huyền rất vui: “Cha nuôi đợi tin tốt của con”.
Ông nhìn Hồng Lăng rồi bảo: “Ta đưa Hồng Lăng ra đây, chi bằng để con bé trở về với con đi”.
Ngô Bình bỗng hỏi: “Cha nuôi ở cảnh giới Long Môn bao lâu rồi ạ?”
Trần Đạo Huyền cười đáp: “Mấy chục năm rồi. Mấy cảnh giới của Tiên Quân đều rất khó tu luyện, mấy chục năm của ta vẫn còn ít đấy. Có người còn mắc kẹt mấy trăm năm.
Ngô Bình hỏi: “Cha nuôi còn nhớ Âm Dương Tạo Hoá Đan mà con luyện chế lần trước không?”
Trần Đạo Huyền giật mình: “Ý con là con có thể luyện chế Âm Dương Tạo Hoá Đan?”
Ngô Bình gật đầu: “Cha nuôi khoan về. Hãy chờ con luyện một lò Âm Dương Tạo Hoá Đan giúp cha nuôi thăng thành Âm Dương Tiên quân”.
Trần Đạo Huyền vui mừng khôn xiết: “Ha ha! Tốt lắm. Con không hổ là kỳ tài đan đạo!”
Ngô Bình cười nói: “Cha nuôi, những cái khác con không dám chắc, nhưng có con ở đây, cha nuôi ít nhất cũng có thể làm một thần tiên”.
Cả ba trở về nhà, Ngô Bình lập tức mở lò luyện đan. Có kinh nghiệm lần trước, cộng thêm rất nhiều thần dược hái được ở Long Hổ Tiên Cảnh, anh bắt đầu luyện chế.
Để bảo đảm việc luyện đan thành công, anh mở trạng thái ngộ đạo, giải phóng nhân cách tối thượng và dốc hết sức mình. Ngày trước anh luyện đan này có phần gắng gượng. song hiện giờ thực lực của anh đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cộng thêm việc lĩnh ngộ Thanh Đế Kinh, nên không còn gặp khó khăn nữa.
Khoảng ba giờ, lò thần Âm Dương bật lên, phun ra khí Âm Dương, bị bàn tay pháp lực của Ngô Bình tóm gọn, ngưng tụ thành đan khí trong lòng bàn tay. Hai tay anh kết thành một pháp quyết phức tạp và huyền bí, đan khí liên tục biến hoá, sinh ra vô số phù văn.
Sau nửa khắc, đan khí tách ra làm hai, hóa thành hai viên đan dược to bằng quả nhãn, xuất hiện trong lòng bàn tay Ngô Bình, chính là Âm Dương Tạo Hoá Đan.