Ngô Bình cất túi đào cuối cùng rồi cười nói: “Lúc đầu, sao mày có được mấy quả đào này vậy?”
Khỉ: “Không nhớ rõ, tổ tiên tôi đều sinh sống ở gần rừng đào, ăn đào là chính”.
Ngô Bình lấy ra mấy hột đào còn sót lại do Đào tổ kết trái lại, nói: “Đây là hạt của gốc đào đầu tiên thế gian này, bọn mày có thể trồng xuống. Nếu có thể sinh trưởng, nó sẽ kết thành quả đào, ngon hơn trăm lần so với đào hiện tại bọn mày ăn”.
Thiết Đầu vui mừng, cẩn thận nhận lấy hạt đào, nói: “Các hạ, sinh linh lớn mạnh trên đảo Hỗn Độn, căn bản tôi đều biết rõ, nếu anh có nghi hoặc gì có thể hỏi tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Nếu tôi muốn tìm sinh linh vũ trụ chính thì phải đi đâu tìm manh mối?”
Thiết Đầu nói: “Từ đây đi về hướng Đông hơn nghìn mét, có một ngọn núi Thiên Từ, trên núi có một nhóm thực vật kỳ lạ, trong đó cũng có cả dược liệu. Những thực vật này rất kinh khủng, sinh linh hùng mạnh lại gần bọn nó cũng sẽ bị nổ tung mà chết, tan thành hư vô. Những thực vật này có tác dụng ăn mòn sinh mệnh mạnh hơn biển Hỗn Độn gấp vạn lần, cực kỳ nguy hiểm”.
Ngô Bình: “Vậy nó vẫn được gọi là núi Thiên Từ?”
Thiên Từ: “Bởi vì, khi sinh linh cách thực vật khá xa thì sẽ có được lợi ích rất lớn. Lúc tôi còn nhỏ, đã được trưởng bối đưa đến dưới núi Thiên Từ, tiếp nhận phóng xạ từ những thực vật kỳ lạ kia, có được lợi ích rất lớn, cuối cùng đã trở thành thủ lĩnh tộc đàn”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, hiện tại tôi đến núi Thiên Từ xem thử”.
Lại hái mấy trái đào chuẩn bị sẵn ăn trên đường, anh xác định phương hướng, đi đến núi Thiên Từ.
Ra khỏi rừng đào, là một con đường đầy đá và bùn đất, cỏ dại mọc đầy, đường đi không dễ, Ngô Bình chỉ có thể nhảy đi, một lần nhảy mấy trăm mét.
Thế nhưng, sau khi anh bật nhảy mấy trăm mét, đột nhiên có một con diều hâu lớn bay đến, cánh giương đến hơn trăm mét, hung hăng bổ về phía anh.
Nhìn thấy diều hâu già, mắt Ngô Bình sáng lên, đợi khi nó lại gần, anh bỗng vươn tay túm lấy, xoay người leo lên người diều hâu.
Diều hâu hoảng loạn, thân là loài ác điểu, nó chưa từng gặp chuyện này bao giờ, cho nên bay loạn khắp nơi.
Ngô Bình giữ lấy cổ, gõ mấy cái vào đầu nó, quát lớn: “Ngoan ngoãn nghe lời, đưa tao đến núi Thiên Từ, nếu không tao sẽ đánh vỡ đầu mày!”
Diều hâu dù mạnh thì cũng chỉ là một con diều hâu mà thôi, căn bản không phải đối thủ của Ngô Bình, giãy dụa một lúc rồi cũng ngoan ngoãn, bay về núi Thiên Từ.
Tốc độ của diều hâu nhanh hơn anh nhảy nhiều, chưa đến hai tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã nhìn thấy núi Thiên Từ phía trước.
Xung quanh núi Thiên Từ trong vòng trăm mắt, không có bất kỳ sinh linh nào, trên núi cũng có thực vật, nhưng số lượng rất ít. Anh đoán những thực vật sống sót này rất hung mạnh, khiến thực vật xung quanh gần đó chết hết toàn bộ.
Ngô Bình đè cổ diều hâu một cái, diều hâu đã sà xuống, cuối cùng đáp xuống vị trí cách núi Thiên từ chừng hai va nghìn mét.
Anh vừa xuống đã phát hiện gần đó có rất nhiều sinh vật, heo rừng, hươu, soi, chồn, báo, dê gì đó, con nào cũng đều ngoan ngoãn quỳ rạp dưới đất, mắt khép hờ, đầu hướng về phía núi Thiên Từ.
Ngô Bình đáp xuống đất, giẫm vào đuôi một con báo, con báo tuy rất đau nhưng lại không kêu ra tiếng, chỉ là hung hăng trừng nhìn Ngô Bình một cái.
“Trừng cái gì? Có tin tao đá mày không?”, Ngô Bình huơ nắm đấm về phía nó.
Con báo ghét bỏ quay mặt đi, thế nhưng cũng không thèm quan tâm anh.