“Cái gì! Bảo vệ hoàng tử!”, một người trong số đó thấy không ổn nên gào lên.
Song đã muộn, ngay khi chưởng kia ập xuống đã khoá chặt họ, khiến họ không thể cử động. Thần thông mà Ngô Bình tu luyện đến từ Thần Môn nên rất đáng sợ.
Rắc!
Sau chưởng đó, hai cường giả kia đã như cái bánh rán, xương cốt gãy hết, nội tạng nổ tung và chết ngay tắp lự.
Một chiêu hạ được hai thị vệ hoàng cung có cảnh giới tầng thứ nhất Đạo cảnh, vị hoàng tử kia đã nghệt mặt ra, một lát sau mới run rẩy nói: “Anh đừng làm bậy!”
Ngô Bình đi về phía sau, anh tiến một bước thì hoàng tử kia lùi một bước, cuối cùng hắn đã giơ một lá bùa ra rồi nói: “Đây là sát phù do cường giả tầng thứ tám Đạo cảnh tạo ra, anh còn tiến thêm một bước nữa thì tôi sẽ giết anh”.
Ngô Bình biết hắn chỉ doạ mình, vì nếu lá bùa ấy có thể giết anh thì hắn đã thi triển nó lâu rồi, chứ không cầm rồi doạ như thế.
“Thử đi xem nao!”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi có thể giết anh trong lúc đạo phù hoạt động, hơn nữa cao thủ tầng thứ năm Đạo cảnh trở lên tôi đã từng giết rồi, thì sợ quái gì một lá bùa vớ vẩn chứ?”
Hoàng tử kia có tính cách hống hách, nhưng thật sự chưa từng trải qua nguy hiểm bao giờ, càng chưa từng gặp phải một đối thủ đáng ghờm như Ngô Bình nên đảo mắt nói: “Anh bạn, có gì chúng ta bình tĩnh nói”.
Ngô Bình: “Bình tĩnh nói ư? Cũng được, trước đó anh chuẩn bị cướp đồ của tôi, điều này khiến tôi rất tổn thương, anh định đền bù thế nào?”
Theo Ngô Bình thấy, so với việc giết một hoàng tử của hoàng triều Thái Ất thì thà anh tranh thủ kiếm một món còn hơn, dẫu sao loại rác rưởi này mai sau cũng không thể đe doạ được gì tới anh, tha cho hắn cũng được.
Hoàng tử kia nghe thấy vậy thì lập tức thở phào một hơi, điều hắn sợ nhất là Ngô Bình không cần gì hết mà chỉ muốn giết mình.
“Anh cứ nói đi! Hoàng triều Thái Ất có cả Tiên Giới này mà, anh muốn thứ gì ở đây thì cứ nói với tôi”, hắn nói rất oách, nhưng thật ra đang rất hoảng sợ.
Ngô Bình: “Anh thu thập đá Thần Minh cực phẩm làm gì? Tôi thấy anh đã ở cảnh giới Vạn Tương rồi nên đã có Thần Môn rồi chứ”.
Hoàng tử kia nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Đá Thần Minh không phải cho tôi dùng, mà là thái tử”.
Ngô Bình: “Cho thái tử ư? Vậy anh là em trai của thái tử à?”
Tên kia hừ một tiếng: “Coi vậy đi, chúng tôi chỉ giúp đỡ lần nhau thôi. Thời gian hoàng đế tại vị sắp hết, sau đây sẽ chọn ra một min quân mới, vì thế thái tử và năm hoàng tử cạnh tranh với nhau rất gay gắt. Thực lực của chúng tôi ngang nhau, nhưng dẫu sao thái tử vẫn là thái tử, anh ta mới là chính thống, đương nhiên tôi phải đứng về phe anh ta rồi”.
“Anh kiếm đá Thần Minh về cho thái tử dùng à?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng tử lắc đầu: “Không, ngũ hoàng tử có thiên bẩm phi phàm, tuy tu luyện hơi chậm nhưng mục đích lại là tạo Thần Môn chí tôn! Thái tử biết chuyện nên đã lệnh cho chúng tôi đi mua hết đá Thần Minh chí tôn, như vậy thì ngũ hoàng tử sẽ không tu luyện được”.
Ngô Bình: “Nếu ngũ hoàng tử có tư chất tốt như vậy thì kiểu gì hoàng đế chẳng trọng dụng”.
Hoàng tử: “Hoàng đế lú lẫn
lâu rồi, có màng chuyện gì nữa đâu. Không thì thái tử đã bị ngũ hoàng tử thay thế lâu rồi”.