Ngô Bình cười cợt: “Đồ vô dụng! Có tí độc mà cũng không giải nổi, thế mà cũng đòi làm thần y à?”
Vạn Phùng Xuân tái mặt rồi không nhịn được phản bác: “Không ai có thể giải được chất độc này đâu”.
“Thế ư? Để tôi cho ông mở mang tầm mắt”, nói rồi, Ngô Bình đi tới cạnh Diệp Vũ Hân, cầm tay trái của Diệp Vũ hân đặt lên mi tâm của cô bé rồi truyền chân khí màu tím vào. Sức mạnh được hình thành sau ba lần lột xác của Thần Cơ có hiệu quả trừ độc rất tốt, thêm chân khí màu tím nữa thì chất độc trong người cô bé phải đầu hàng ngay.
Vài chục phút sau, tất cả chất độc đã bị ép sang tay trái của Diệp Vũ Hân, bàn tay của cô bé vừa đen vừa sưng to. Ngay sau đó, Ngô Bình thả Thần Cơ ra, nó bò tới mu bàn tay của Diệp Vũ Hân rồi cắn một lỗ, tiếp đó thì hấp thu hết chất độc.
Vài phút sau, Diệp Vũ Hân đã thấy khoẻ trở lại, tất cả chất độc đều bị loại trừ, Ngô Bình lại dùng chân khí màu tím để điều hoà cơ thể cho cô bé.
Thấy thế, Vạn Phùng Xuân chấn đồn nói: “Đó là gì? Nó có thể giải độc ư?”
Ngô Bình không thèm để ý đến ông ta, sau đó viết một đơn thuốc rồi đưa cho Diệp Thần: “Nhớ mua thuốc rồi cho Diệp Vũ Hân uống nửa tháng, cô bé sẽ khoẻ lại như bình thường”.
Diệp Thần mừng rỡ, vội vàng nhận lấy đơn thuốc rồi nói: “Cảm ơn chủ nhân”.
Lúc này, Ngô Bình mới nhìn sang Vạn Phùng Xuân rồi nói: “Đưa cái túi xanh đây”.
Vạn Phùng Xuân hậm hực, nhưng dám chơi dám chịu, ông ta cắn răng rồi lấy chiế túi da thú ra rồi để lên bàn, sau đó quay người bỏ đi.
Vạn Phùng Xuân là một cao thủ cảnh giới Thần, nhưng khi đứng trước mặt Ngô Bình thì chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vạn Phùng Xuân đi rồi, Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: “Diệp Thần, đây là nhà thuê à?”
Diệp Thần gật đầu: “Vâng, tôi thuê được nửa năm rồi”.
Ngô Bình nói: “Thế dọn đồ đi, chúng ta đi thôi”.
Nói là dọn đồ nhưng hai anh em Diệp Thần cũng không có nhiều đồ lắm, Diệp Thần dọn qua loa những thứ cần thiết cho vào hộp rồi tất cả cùng đi xuống dưới.
Họ lên xe rồi quay lại Đường Lâu, giờ đã tờ mờ sáng, Diệp Thần và Diệp Vũ Hân sóng ở phòng dành cho khách tại Đường Lâu.
Đường Băng Vân vẫn chờ Ngô Bình, cô ấy đã sai người chuẩn bị đồ ăn và rượu. Cô ấy rót rượu cho Ngô Bình, sau đó nâng chén mời rồi cười nói: “Hôm nay anh lập công lớn nhất, em mời anh một chén”.
Hai người uống cạn chén rượu, Ngô Bình nói: “Em đã thua trong vụ cá cược lần trước. Theo thoả thuận thì em phải làm cho anh một việc”.
Đường Băng Vân chợt căng thẳng, sau đó cắn môi hỏi: “Thế anh muốn em làm gì?”
Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi nói: “Chơi trò chơi với anh”.
Đường Băng Vân ngẩn ra, sau đó trừng mắt lườm anh.
Ngô Bình cười khà khà: “Đùa thôi mà, yêu cầu của anh thì từ từ đã. Giờ chúng ta bàn chuyện chính, em là vợ sắp cưới của anh rồi, thế em có biết thân phận của anh không?”
Ngô Bình nhìn anh: “Anh có thân phận nào khác à?”