Khương Ngọc Lương mừng rỡ nói: “Anh chị tôi chuẩn bị độ lôi kiếp, nếu có Xích Linh Tiên Đan hỗ trỗ trợ thì sẽ đỡ hơn nhiều”.
Ngô Bình: “Lát nữa tôi sẽ luyện đan cho”.
Khương Ngọc Lương cười nói: “Người trong gia tộc chúng tôi đã sống rất lâu rồi nên hiểu rõ về nơi này lắm. Nếu anh Lý cần dược liệu gì thì tôi sẽ cho người dẫn anh đi hái”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói gia tộc anh đến đây lánh nạn, đúng không?”
Khương Ngọc Lương trầm mặc rồi nói: “Nói vậy cũng đúng. Năm xưa, thời buổi loạn lạc, tổ tiên nhà tôi bị lẻ thù ở Tiên Giới đuổi giết, cuối cùng đã dừng chân ở đây”.
Ngô Bình: “Nhẫn Đạo mà mọi người bên ngoài học cũng từ gia tộc cậu mà ra à?”
Khương Ngọc Lương: “Vì gia tộc nhà tôi ít người nên cần thuê người hầu kẻ hạ, những người đó tìm người làm giúp chúng tôi, còn tổ tiên chúng tôi truyền thụ công pháp đơn giản cho họ coi như trao đổi”.
Ngô Bình đã hiểu nên không hỏi nhiều nữa, hai bên chưa quen biết nhiều nên hỏi nhiều cũng không hay.
Một lát sau, Ngô Bình về phòng luyện đan, Hanami Tsukihime ở bên cạnh.
Cô ấy nói: “Anh Huyền Bình, chúng ta đúng là may mắn nên mới gặp được người trong gia tộc này”.
Ngô Bình lau mồ hôi rồi nói: “Ừ”.
Hanami Tsukihime ngẩn ra: “Có gì bất thường không anh?”
Ngô Bình: “Hình như có người bày sát trận đáng sợ ở cả Nhẫn Giới, dù tu sĩ Thiên Tiên có đến thì cũng bị giết ngay”.
Hanami Tsukihime ngạc nhiên, tu sĩ Thiên Tiên mà cũng bị giết ngay ư?
Ngô Bình: “Vì thế anh mới đồng ý luyện đan cho hắn, bây giờ chúng ta không thể đắc tội với họ được”.
Hanami Tsukihime cười trừ: “Có sát trận ấy bảo sao họ có thể trốn ở đây”.
Ngô Bình: “Để anh hỏi dò hắn về nơi này”.
Nói rồi, anh lại tập trung vào luyện đan.
Nửa tiếng sau, anh đã cầm một bình đan dược ra ngoài.
Khương Ngọc Lương đi tới, nhìn thấy đan dược thì cười nói: “Anh Lý, xong rồi à?”
Ngô Bình cười nói: “May quá, vừa hay là đan dược nhất phẩm”.
Thật ra, đan dược này xứng là cấp Vương phẩm. Nhưng để giấu tài nên Ngô Bình hạ nó xuống một cấp.
Khương Ngọc Lương mừng rỡ: “Đan dược nhất phẩm ư? Tốt quá rồi! Tài luyện đan của anh Lý đúng là cao siêu, tôi khâm phục!”
Hắn cầm lấy bình đan dược, sau đó chỉ đổ ra lấy hai viên rồi trả lại hai viên cho Ngô Bình: “Hai viên là đủ rồi, xin anh Lý chờ tôi một lát, tôi đi rồi về ngay”.
Khương Ngọc Lương đi rồi, Ngô Bình lại luyện thêm một lò đan dược nữa để sau này dùng.