Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh lên xe đi rồi đi với tôi”.
Hồ Phi Vi mừng rỡ rồi lệnh cho xe của mình đi theo sau xe của Ngô Bình về nhà anh.
Trên đường, Ngô Bình gọi cho Đường Tử Di rồi hỏi: “Tử Di, em có quen ai tên là Hồ Phi Vi không?”
Đường Tử Di ngẫm nghĩ rồi nói: “Có, bạn học hồi mẫu giáo của em đấy, mấy hôm trước cũng mới gọi cho em. À, anh ấy bảo ông nội mình đang bị bệnh nặng, em thấy thương nên giới thiệu cho anh đấy. Lẽ nào anh ấy đến tìm anh rồi à?”
Ngô Bình: “Anh ta đến huyện Minh Dương rồi. Tử Di, em có biết chuyện về nhà của Hồ Phi Vi không?”
Đường Tử Di: “Anh ấy bảo nhà mình làm kinh doanh, còn cụ thể là gì thì em không rõ”.
Ngô Bình: “Anh thấy nhà anh ta không đơn giản, chắc chắn không phải làm kinh doanh”.
Đường Tử Di hỏi: “Chồng, nếu anh thấy không ổn thì thôi cũng được”.
Ngô Bình: “Tuổi thọ của ông anh ta đã hết, muốn cứ thì phải sử dụng đến Địa Nguyên Đan, thậm chí còn phải cho ông ấy ăn đào tiên. Nếu vậy thì chuyện Địa Nguyên Đan và đào tiên sẽ bị lộ ra mất”.
Đường Tử Di: “Anh tự quyết định nhé, không cần nghĩ cho em đâu”.
Ngô Bình: “Ừ, anh biết rồi”.
Về tới nhà, Ngô Bình phát hiện trong thôn rất náo nhiệt, có rất nhiều xe đỗ ở cổng thôn. Anh phải hỏi thì mới biết là các công ty con của Lý Vân Đẩu đang thu mua đất ở thôn nên họ chuẩn bị chuyển đến nơi khác.
Lý Vân Đẩu đỉnh xây dựng cả thôn này thành một lâm viên Giang Nam, trừ ngôi nhà mới xây của Ngô Bình ra thì tất cả các hộ khác sẽ bị tháo dỡ hết.
Ngô Bình vừa vào nhà thì đã có một người đàn ông trung niên ra chào, ông ấy lịch sự nói: “Cậu Ngô, tôi là tổng giám đốc của dự án Giang Nam tại Thuỷ Ngạn, tôi nhận lệnh của chủ tịch đến bàn bạc với cậu”.
Ông ấy lấy mấy tấm bản đồ thiết kế ra rồi nói: “Cậu Ngô, đây là năm bản thiết kế mà chúng tôi chọn ra, mời cậu xem”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi gọi Ngô Mi tới: “Tiểu Mi, em chọn đi”.
Ngô Mi gật đầu: “Anh, cứ giao cho em”.
Nhóm Hồ Phi Vi cũng được mời vào nhà, anh ta dè dặt đứng sau lưng Ngô Bình, vì trước đó vừa đắc tội với Ngô Bình nên anh ta đang rất thấp thỏm.
Ngô Bình nhìn Hồ Phi Vi rồi nói: “Anh gần 30 tuổi rồi, chắc ông anh 75 tuổi?”
Hồ Phi Vi lắc đầu: “Ông tôi mới 65 thôi, 15 tuổi là ông sinh bố tôi, bố tôi 23 tuổi thì sinh tôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sao mới 65 đã hết tuổi thọ được?”
Hồ Phi Vi cười trừ: “Mọi người trong nhà cũng không tin được, trong ấn tượng của tôi thì trước năm 60 tuổi, ông tôi rất khoẻ, ông đứng với bố trông như hai anh em ấy. Nhưng sau đó, ông chợt già đi rất nhanh rồi mỗi ngày một yếu dần”.
Ngô Bình trầm ngâm nói: “Bệnh của ông anh rất khó chữa, khéo tôi cũng