Lư Tuấn Phi nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt trở nên gượng gạo bước đến vài bước nói: “Ngô Bình”.
Ngô Bình nhìn anh ta hỏi: “Đều ở trong à?”
Lư Tuấn Phi gật đầu: “Ừ, đều trong đó, đã có mười mấy người rồi”.
Ngô Bình không để ý đến anh ta nữa, sải bước đi vào.
Người phụ nữ bên cạnh Lư Tuấn Phi mặc một thân toàn đồ hiệu, mặc dù nhan sắc khá bình thường nhưng khí chất lại hơn hẳn những người khác, cô ta nhíu mày: “Tuấn Phi, người này kiêu ngạo thật, vô lễ với anh quá, anh ta là ai thế?”
Lư Tuấn Phi nói: “Nhân vật tầm cỡ, chúng ta không chọc vào nổi đâu”.
Người phụ nữ không cho là thế, nhà cô ta cũng được xem là gia tộc lớn ở Vân Kinh, mặc dù không so được với bốn gia tộc lớn nhưng cũng không phải ai cũng có thể chọc vào được.
Cô ta đứng đó lạnh nhạt nói: “Về thôi, bảo anh ta xin lỗi anh”.
Lư Tuấn Phi thở dài: “Tiểu Uyển, thôi đi, ban đầu là anh có lỗi với người ta”.
Người phụ nữ cười mỉa: “Bây giờ anh là người đàn ông của em, anh ta vô lễ với anh chính là vả mặt em, đừng sợ, có em đây”.
Mặc dù ban đầu Lư Tuấn Phi tổn thất nặng nề nhưng dù sao cũng có không ít tiền nên trong một năm nay, anh ta đã làm rất nhiều việc kinh doanh, tiếc là đều thất bại, cuối cùng làm gì cũng không thuận lợi.
Tháng trước anh ta vừa hẹn hò với người phụ nữ trước mặt, Lý Tiểu Uyển. Nhà họ Lý làm bên công thương nghiệp, mấy doanh nghiệp của họ đều là đầu tàu trong tỉnh.
Lư Tuấn Phi có vẻ ngoài ổn, miệng lưỡi lại ngọt nên cuối cùng Lý Tiểu Uyển trở thành bạn gái anh ta sau khi được anh ta tấn công theo đuổi.
Anh ta trước giờ luôn nghe lời Lý Tiểu Uyển, lúc này lại kéo cô ta lại: “Tiểu Uyển, em nghe anh đừng chọc vào cậu ta”.
Lý Tiểu Uyển sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Lư Tuấn Phi, không ngờ anh lại nhát như thế”.
Lưu Tuấn Phi cạn lời nói: “Đây không phải là vấn đề sợ hay không. Thế này nhé, anh đi vào trong với em, em nhịn mười phút, mười phút sau em sẽ biết tại sao anh lại sợ cậu ta”.
Lý Tiểu Uyển hừ một tiếng: “Được, em muốn xem thử rốt cuộc người này có gì đáng sợ”.
Hai người lại quay về đại sảnh, Ngô Bình ngồi bên cạnh cựu hiệu trưởng Hồ Kiến Quốc, hai người vừa nói vừa cười, đứng bên cạnh là mấy người có công ăn việc làm tốt nhất Diêm Lập Vũ, Mã Thiên Lý.
Nhìn thấy thế Lý Tiểu Uyển ngây người: “Sếp Mã và sếp Diêm thế mà lại đứng phía sau anh ta cứ như người hầu đi theo thôi vậy?”
Lư Tuấn Phi: “Thật ra họ không xứng làm tay sai của Ngô Bình kìa, chỉ có thể nịnh nọt cậu ta”.
Ngô Bình có lời muốn nói với Hồ Kiến Quốc bèn kéo ông ấy đến nơi yên tĩnh, người khác không tiện đi theo.
Anh nói: “Ông Hồ, vẫn chưa có tin tức gì về người mà tiền bối bảo tôi tìm”.
Ông Hồ xoa cằm: “Không sau, tôi tìm lâu như thế vẫn không có manh mối, cậu không thể tìm ra được ngay mà”.