“Một loại báu vật trời đất được sinh ra nhờ sự giao cảm của thi thể và trời đất. Thiên phách có thể luyện vào trong nguyên thần, hợp nhất với thần, giúp nguyên thần sở hữu tiềm năng vô hạn”.
Lòng Ngô Bình thoáng lay động: “Một vật quý giá như vậy, chắc chắn Thi Hoàng sẽ trông coi nghiêm ngặt. Làm sao trộm được?”
“Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. Nếu lấy được thiên phách thì ngươi không chỉ sở hữu thiên phách mà còn có phần thưởng tương ứng”.
Ngô Bình thở dài, biết lúc này mình không còn cách nào khác, đành đáp: “Được thôi. Khi nào ta có thể đi?”
“Không gấp. Ngươi phải sống ở đây một thời gian, vì cổng Thi giới cần ba ngày mới mở được”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Đúng lúc này, bóng người dao động ở phía xa tiến về phía hai người. Khi nhìn thấy bọn họ, Ngô Bình ngẩn ra. Bọn họ có mười mấy người, toàn là nữ giới, già trẻ đủ cả, tu vi không hề yếu.
Người phụ nữ dẫn đầu không mặc quần áo mà chỉ quấn một chiếc váy da quanh người, phơi bày bộ phận tượng trưng của nữ giới trước mắt anh.
Nhìn thấy Ngô Bình, đôi mắt của người phụ nữ ấy lập tức sáng rực: “Có đàn ông này!”
Ngô Bình nhìn sang hướng khác, ôm quyền nói: “Chào các vị!”
Người phụ nữ kia đi đến trước mặt Ngô Bình. Người này cao ngang Ngô Bình, chừng một mét tám, vóc dáng khoẻ đẹp.
Cô ta quan sát Ngô Bình bằng ánh mắt tán thưởng, đoạn bảo: “Người đẹp, bằng lòng làm người đàn ông của tôi chứ?”
Ngô Bình trợn mắt đáp: “Cô mơ đi!”
Người phụ nữ cười ha ha: “Dáng dấp rất đẹp, thể lực chắc cũng khá lắm. Hôm nay hầu hạ tôi nhé”.
Lâm Bích Dao ngơ ngác, chuyện gì thế này?
Ngô Bình bó tay. Thật ra người phụ nữ này rất xinh đẹp, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, nơi cần to đều to, nước da trắng muốt với mái tóc màu vàng rất đẹp.
Nhưng phụ nữ đẹp đến mấy đi nữa mà đưa ra yêu cầu quá đáng bằng giọng điệu này, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy rất quái dị.
Không chờ anh trả lời, người phụ nữ kia đã vươn tay ấn lên vai anh. Thần lực, tu vi của cô ta không yếu, là một vị Địa Tiên Thần Tàng.
Tay cô ta vừa ấn xuống, Ngô Bình liền hất vai, bàn tay ấy lập tức bị một luồng sức mạnh đẩy bật ra.
Cô ta ngẩn ra, cười bảo: “Người đẹp mạnh thật đấy!”
Ngô Bình nổi cáu: “Tôi cảnh cáo cô, đừng động tay động chân nữa, tôi không có hứng thú với cô đâu”.
Người phụ nữ cười đáp: “Tôi thích sự thú vị này của anh! Đến đây nào, người đẹp, tôi chơi với anh nhé”.
Nói đoạn, cô ta vươn tay toan ôm eo Ngô Bình. Anh liền nhấc tay lên rồi huých vai, khiến cô ta văng ra xa.
Người phụ nữ ấy lăn vài vòng, nói với giọng có phần kinh ngạc: “Người đẹp! Không ngờ thực lực của anh lại mạnh đến thế!”
Ngô Bình hừ giọng, bất thình lình xuất hiện trước mặt cô ta rồi dùng một tay nhấc cô ta lên cao. Sức lực toàn thân cô ta đã bị niêm phong, không động đậy nổi.
Lúc này cô ta mới nhận ra năng lực của Ngô Bình vượt xa mình!
Cô ta bảo: “Người đẹp, có gì từ từ nói, tôi đâu có ác ý”.
Ngô Bình giận dữ bảo: “Cô làm trò vớ vẩn gì vậy? Phụ nữ mà chạy ra cướp đàn ông, cô chưa từng nhìn thấy đàn ông à?”