Chủ hàng: “Nếu anh xăm hình số năm hoặc trên số đó thì tôi tặng anh một đến sáu món quà luôn”.
Ngô Bình: “Nói vậy là nếu tôi xăm hình số 24 thì tôi sẽ nhận được sáu món quà hả?”
Chủ hàng: “Đúng rồi”.
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy hình xăm số 24 là phức tạp nhất, sức mạnh thần bí bên trong nó cũng mạnh nhất.
Anh gật đầu nói: “Xăm cho tôi hình số 24”.
Chủ hàng ngẩn ra nói: “Công tử, hình ấy đắt lắm, năm triệu tiền Tiên đó”, đắt cũng đồng nghĩa với sức mạnh lớn, người bình thường không thể chịu được.
Ngô Bình: “Không sao, cứ lấy cho tôi”.
Nói rồi, anh cởi áo ngoài ra, để lộ phần lưng.
Chủ hàng ngồi phía sau anh rồi dùng dụng cụ xăm hình cùng nhiều màu sắc để xăm. Anh ta làm rất nhanh, chỉ nửa tiếng sau thì trên lưng Ngô Bình đã xuất hiện một hình xăm kín nửa lưng.
Ngay khi hình xăm hoàn thành, Ngô Bình lập tức cảm thấy có một sức mạnh hung hãn giữa trời đất tiến vào trong có thể mình. Nếu không nhờ có pháp thai mạnh mẽ và từng trải qua lôi kiếp thì chắc anh đã thịt nát xương tan rồi.
Khi anh đứng dậy thì khí tức đó lan ra, khiến mọi người xung quanh phải lùi lại với vẻ bàng hoàng.
Ngô Bình đứng dậy thì hình xăn trên lưng phát sáng, sau đó nó đã biến mất nhưng khí tức thì vẫn còn đó.
Chủ hàng ngẩn ra nhìn anh rồi nói: “Hình xăm này chưa từng có ai chọn, người mạnh nhất trước anh cũng chỉ xăm hình số 19 thôi. Người đó từng thứ đến số 20 nhưng mới xăm được một nửa thì đã hộc máu rồi bị thương nặng, vì thế đã chọn xuống hình số 19”.
Ngô Bình hỏi: “Hình này có tên không?”
Chủ hàng gật đầu nói: “Có, đó là Đại Ma Thần”.
Đại Ma Thần? Ngô Bình: “đây là năm triệu tiền Tiên”.
Chủ hàng đã đưa cho Ngô Bình sáu đồng tiền ngọc, hiện giờ anh đang giữ 20 đồng rồi.
Dạ Vô Cực càng cuống hơn, hắn định đi tới chỗ Ngô Bình, nhưng lại thoáng do dự, cuối cùng đành thở dài một hơi.
Nguyệt Thanh Ảnh cũng cảm thấy có gì đó là lạ nên nhỏ giọng nói: “Anh Bình, chắc chắn tiền ngọc có ý nghĩa gì đó, càng có được nhiều thì càng tốt”.
Ngô Bình: “Thế thì chúng ta đi kiếm tiếp”.
Anh đi sang hàng đối diện, chủ hàng lập tức dậy cười nói: “Công tử, chỗ tôi không có tiền ngọc đâu”.
Anh lại hỏi thêm vài chỗ nữa thì kết quả đều là không có quà tặng kèm, anh cau mày nói: “Xem ra mỗi người chỉ được lấy nhiều nhất là 20 đồng tiền ngọc thôi”.
Anh lắc đầu rồi quay về chòi nghỉ mát ngồi, xung quanh có rất nhiều người định sáp tới nhưng cuối cùng lại không dám. Chỉ có một người đàn ông áo xám mỉm cười đi tới.
“Anh bạn, tôi ngồi đây được không?”
Ngô Bình: “Tuỳ anh”.