Cả nhóm kia đều lo lắng thấp thỏm, họ cảm nhận được thực lực của Ngô Bình rất mạnh, môn phái của họ không thể địch lại một cường giả như anh được.
Ngô Bình muốn đi thì họ cũng không dám ngăn cản anh nên đành dẫn Ngô Bình đến Linh Tê Đan Tông. Họ bay một lát thì Ngô Bình đã nhìn thấy một toà kiến trúc nối liền cùng ruộng thuốc với diện tích lớn, dù đang bay trên cao nhưng anh vẫn ngửi thấu mùi dược liệu thơm nồng.
Anh sáng mắt lên nói: “Đây đều là dược liệu của Linh Tê Đan Tông à?”
Trưởng lão kia nói: “Vâng, dù sao chúng tôi cũng chuyện luyện đan mà nên phải có nhiều dược liệu chứ”.
Phía Linh Tê Đan Tông đã nhận được tin từ trước nên tông chủ đã đích thân ra đón. Tông chủ này là một ông lão có đôi mắt màu vàng, tu vi ở cấp Đạo Tổ.
Ông ấy quan sất Ngô Bình rồi nói: “Xin hỏi tên của cậu?”
Ngô Bình: “Lý Đức Tài”.
Ông lão mỉm cười nói: “Tôi là Chu Huyền Cổ- tông chủ của Linh Tê Đan Tông”.
Ngô Bình: “Chào tông chủ Chu, chắc ông cũng biết lý do tôi đến đây rồi, đã chuẩn bị xong tiền chưa?”
Chu Huyền Cổ cười phá lên nói: “Có mỗi một tỷ tiền Đạo thì có thấm vào đâu? Đại sư Lý là khách từ phương xa đến, xin mời vào trong ngồi uống chén trà.
Ngô Bình đi theo Chu Huyền Cổ vào một đại điện rộng lớn, có một bàn trà và hai bộ đệm cói ở đây.
Hai người ngồi xuống thì Chu Huyền Cổ nói: “Đại sư Lý, cửa hàng mình bán đan dược do người khác luyện chế hay do chính đại sư làm vậy?”
Ngô Bình: “Đương nhiên không chỉ có một người luyện, tôi có người giúp nữa”.
Chu Huyền Cổ: “Không biết sư phụ của đại sư là ai?”
Ngô Bình hỏi ông ấy: “Ông có biết Đan Tổ không?”
Chu Huyền Cổ ngạc nhiên: “Sư phụ của đại sư là Đan Tổ ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Chu Huyền Cổ lập tức tỏ vẻ kính trọng: “Đan Tổ đã biến mất nhiều năm, không ngờ vẫn có truyền nhân, đây đúng là diễm phúc của các thầy luyện đan trong thiên hạ”.
Ngô Bình thấy hơi lạ khi Chu Huyền Cổ có vẻ rất ngưỡng mộ Đan Tổ nên hỏi: “Tông chủ đã gặp Đan Tổ rồi à?”
Chu Huyền Cổ tỏ vẻ nuối tiếc: “Chưa, nhưng truyền thừa của Linh Tê Đan Tông cúng tôi cũng tương tự với một phần trong truyền thừa của Đan Tổ, chúng tôi còn tôn người lên thành sư tổ của môn phái”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên khi biết chuyện này, không ngờ Linh Tê Đan Tông lại có quan hệ với Đan Tổ.
Chu Huyền Cổ nói: “Đại sư Lý, trước đó chúng tôi đã đắc tội rồi. Thật ra chúng tôi không nhắm vào cậu đâu, trong ngành có một nguyên tắc bất thành văn là mỗi thầy luyện đan đều có địa bàn riêng của mình. Ví dụ như thành Tử Tinh chính là địa bàn của Linh Tê Đan Tông chúng tôi, trừ khi được chúng tôi cho phép, không thì không ai được bán đan dược ở đây”.
Ngô Bình: “Vì thế các người mới phá cửa của tôi à?”
Chu Huyền Cổ xua tay: “Thật ra chúng ta đều biết rõ mà, thế giới này nói chuyện với nhau bằng thực lực, giờ cậu có thực lực mạnh, lại là truyền nhân của Đan Tổ nên đương nhiên Linh Tê Đan Tông sẽ nể mặt cậu. Chuyện trước đó đúng là chúng tôi sai”.
Ngô Bình cười nói: “Với thực lực của tông chủ thì không cần khách sáo với tôi mới phải”.