Cương Tử lúc này cũng vừa rửa xe xong, đi tới chỗ Ngô Bình thông báo: “Cậu chủ, sáng nay có mấy người đến tìm cậu chủ đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Là ai vậy?”
Cương Tử: “Không phải khu vực mới này cũng sắp sửa quy hoạch sao? Đám người ban đầu đồng ý nhượng lại nhà để lấy tiền giờ lại gây sự, muốn đòi lại nhà”.
Ngô Bình cau mày, đám người này vẫn dai như vậy sao? Ban đầu đã ký thoả thuận giữa hai bên rồi, những căn nhà đó giờ không thể trả lại được nữa. Hơn nữa anh đã khuyên họ hết nước hết cái rằng giá nhà sẽ tăng trở lại được nhưng họ vẫn sống chết không đồng ý, đòi đổi nhà lấy tiền.
Anh hỏi Cương Tử: “Cương Tử, cậu thấy tôi nên xử lý việc này thế nào?”
Cương Tử đáp: “Cậu chủ, tôi cảm thấy không thể nương theo họ, nếu không thì họ sẽ ngày càng đòi hỏi quá đáng hơn”.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Nói có lý”.
Trước đây anh cảm thấy đều là hàng xóm ở quê nên đã nhượng bộ nhiều lần. Đáng tiếc đám người này cứ hết lần này đến lần khác yêu sách mà không biết điểm dừng.
Vừa nói xong thì anh nghe thấy ở cửa có tiếng người mắng chửi.
Ngô Bình vội vã mở cửa ra thì nhìn thấy một bà cụ già trong thôn đưa theo một nhóm phụ nữ trung niên trong thôn tới trước cửa nhà anh khóc lóc như nhà có tang.
Ngô Bình cau mày hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Bà cụ đi đầu vừa khóc vừa nói: “Ngô Bình à, trước đây các bà đổi nhà lấy tiền nhưng giờ giá nhà tăng lên mấy lần liền, mọi người đều lỗ to. Ai nấy đều vô cùng buồn nên mới khóc than như vậy”.
Đám người này biết mình đuối lý nên đành dùng thủ đoạn hạ lưu này tới quấy quả cho nhà Ngô Bình không được yên. Từ đó ép Ngô Bình phải làm theo ý họ.
Ở phía xa có một đâm đàn ông trong thôn tay cầm cuốc xẻng, vũ khí. Xem ra, chỉ cần Ngô Bình dám không đồng ý thì bọn họ sẽ xông tới đánh anh.
Ngô Bình là người luyện võ nhưng tấm lòng lương thiện như Bồ Tát. Nếu những người này chỉ tới cầu xin thì tám mươi phần trăm anh sẽ đồng ý. Dù gì anh cũng có nhiều đất đai nhà cửa, bớt đi vài căn cũng không sao. Nhưng đám người này lại dám dùng thủ đoạn hạ lưu này, điều đó khiến anh tức giận.
Anh lạnh lùng nói: “Các vị, cây hoè ma nhà tôi tính tình không tốt đâu, các vị khóc lóc như vậy nhỡ đâu khiến nó tức giận thì cả nhà các vị sẽ đen đủi đấy”.
Bà cụ đi đầu vẫn còn nhớ chuyện xảy ra năm xưa nên không khỏi giật mình hoảng sợ. Thế nhưng nhà bà ta đã chuyển giao bảy tám căn nhà, tổn thất mấy chục triệu tệ. Nghĩ đến đây, bà ta lại nghiến răng khóc càng to hơn.
Ngô Bình âm thầm phóng vài cây châm, những người đang kêu khóc đột nhiên ngã lăn ra đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật
Đám đàn ông ở phía xa lập tức lao tới dìu vợ, dìu mẹ mình dậy. Có mấy người giận dữ quát lên: “Ngô Bình, cậu làm gì vậy?”
Thế nhưng người này vừa mở miệng chất vấn là lập tức cũng ngã uỳnh uống đất. Những người còn lại thất kinh, không dám nói câu gì nữa. Mặt ai nấy bàng hoàng sợ hãi.
Ngô Bình nói: “Mau đưa tới bệnh viện đi, muộn là