Sau khi anh giết mấy trăm lính Phi Quỷ tộc, cuối cùng khiến đối phương sợ hãi gọi thêm càng nhiều Phi Quỷ tộc nhào đến, Ngô Bình nắm cơ hội gọi Hồ Dịch An nhanh chóng chạy đến chỗ giấu Thánh kiếm Quỷ Đạo.
Thánh kiếm Quỷ Đạo nằm ở trong một cái động cũ xa xưa tại một ngọn nút, nhưng vị trí rất bí mật chỉ có Hồ Dịch An và một số ít người biết. Phi Quỷ tộc cũng không phát hiện nơi này.
Sau khi hai người vào động, tảng đá lớn chặn cửa ngoài cổ động tự động đóng lại, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy chỗ đó là một vách đá thôi.
Trong cổ động, đập vào mắt là một căn phòng đá nơi để luyện công, đi tiếp vào trong một đoạn nhìn thấy thiên nhiên trong sơn động. Bên trong có một tảng đá khổng lồ màu bạc trắng, cao hơn hai mét, trên đó có một thanh cổ kiếm đen xì cắm lên, chuôi kiếm nó màu đỏ để lộ một đoạn mũi kiếm.
Ngô Bình vừa nhìn thấy thanh kiếm đã cảm giác được sức mạnh cấm kỵ mạnh mẽ được cất chứa trong đó, với lại còn là Đại Thiên cấm kỵ vô cùng mạnh mẽ. Anh cũng có được cường giả Cửu Trọng Cấm, cho nên có thể cảm nhận được trong cổ kiếm này cấm kỵ nhiều đến mức đạt Thập Nhất Trọng. Thậm chí, đã gần như sát với Thập Nhị Trọng Cấm!
Anh nheo mắt hỏi: “Hồ môn chủ thật sự không biết nguồn gốc của thanh kiếm này sao?”
Hồ Dịch An cười khổ nói: “Năm đó tổ sư hay vào trong động này, nên ta thật sự hoàn toàn không biết nguồn gốc của nó”.
Ngô Bình quan sát thanh kiếm cẩn thận, mới phát hiện ra bên trên tảng đá có vẽ một ít văn tự nhàn nhạt. Nhưng đoạn có đoạn mất, anh nói: “Ta thấy tổ sư của ngài đã tìm hiểu được một ít gì đó từ trên tảng đá này, mới lập nên Quỷ Kiếm Môn được”.
Hồ Dịch An gật đầu: “Đúng là như vậy. Ta cũng muốn tìm hiểu nhưng khó quá, tư chất của ta còn thua tổ sư nhiều lắm”.
Đột nhiên Ngô Bình vươn tay ra cầm lấy Quỷ Đạo Thánh kiếm, đồng thời sử dụng sức mạnh Cấm Thiên và Cửu Dương Hóa Cấm. Hai nguồn sức mạnh này đều là năng lượng cấp cao, hai bên vừa tiếp xúc, một tiếng “ong” từ thanh kiếm truyền ra. Chuôi kiếm xuất hiện vô số tia sáng, nhanh chóng quấn quanh tay của Ngô Bình, mấy tia sáng này lập tức thấm vào Thiên Kinh Địa Vĩ của anh rồi rút năng lượng từ bên trong ra.
Ngô Bình cảm giác người mình đã không còn, chỉ thoắt cái sức mạnh toàn cơ thể của mình đã bị rút đi một phần ba. Cũng may thân kiếm lại đẩy một cổ sức mạnh bồi bổ ngược lại vào trong cơ thể của anh, nguồn sức mạnh này chính là sức mạnh cấm kỵ trên thân kiếm.
“Hửm? Sức mạnh cấm kỵ này có thể cắn nuốt hồn phách quỷ vật thật diệu kỳ!”. Ánh mắt của anh sáng lên, chỉ nhẹ dùng sức Quỷ Đạo Thánh kiếm đã nhẹ nhàng bị anh rút ra.
Toàn thân thanh kiếm một màu đen tuyền, mặt ngoài phủ hoa văn màu đỏ bạch, phát ra ánh sáng màu hồng và màu trắng đang chéo với hai chữ cổ này ghi chữ Quỷ Thánh!
Kiếm vừa rút ra, tảng đá tức thì hóa thành bụi phấn, để lộ một bộ kinh thư bên dưới. Ngô Bình nhặt kinh thư đó lên, đã thấy bốn chữ ghi ngoài bìa “Quỷ Đại Chân Giải”.
Anh mở kinh thư ra chỉ thấy nội dung chỉ có ba phần, bao gồm cấm thiên, kỵ thiên, chú thiên. Trong đó, cấm thiên là ghi chép lại một trăm loại Quỷ Cấm thuật, kỵ thiên ghi lại một trăm loại Quỷ Kỵ thuật, chú thiên đương nhiên cũng ghi lại một trăm loại Quỷ Chú thuật. Tổng cộng ba trăm loại thuật.
Hồ Dịch An vừa nhìn bộ kinh thư này mắt đã sáng lên, ông ta biết những món đồ sư tổ học trước kia chính là sao chép lại một phần từ bộ kinh thư này!