Cô ấy gật đầu, nói tiếp: “Thế thì tôi đành giao chuyện này cho pháp luật xử lý. Các người nhận hối lộ thì không chỉ trả giá bằng danh dự mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự!”
Bốn người kia thất kinh, không dám nghĩ gì nữa, vội vàng lên tiếng: “Xin sếp bỏ qua cho chúng tôi một lần”.
Vệ Thanh Ảnh đập bàn, giận dữ quát: “Bốn người không biết xấu hổ ư? Năm nào tôi cũng trả tiền lương cả triệu bạc để nuôi mấy người, bấy nhiêu vẫn không đủ để tiêu xài sao?”
Bốn người đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Vệ Thanh Ảnh hỏi: “Ai trong số các người đã nói Lâm Băng Tiên có gương mặt giống hồ ly tinh?”
Một người phụ nữ trong số họ biến sắc, run rẩy nói: “Là tôi, thưa sếp”.
Vệ Thanh Ảnh cười khẩy: “Cô cút được rồi!”
Bà ta đã lớn tuổi, hết thời lâu lắm rồi, kiếm sống nhờ vào cái cây to là công ty truyền thông Sơn Hải này. Nghe đối phương muốn đuổi mình, bà ta trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Người phụ nữ ngất xỉu ấy được nhân viên y tế đưa thẳng đến bệnh viện cấp cứu.
Vệ Thanh Ảnh nói với những người còn lại: “Làm giám khảo đàng hoàng cho tôi, nếu còn dám đút túi riêng, tôi sẽ không để yên cho mấy người!”
Bốn người còn lại rối rít vâng dạ. Buổi tuyển chọn được tiếp tục, chỉ có ban giám khảo giảm từ năm xuống bốn người.
Ngay sau đó, Lâm Băng Tiên nhận được một cuộc gọi từ ban tổ chức. Họ bảo toàn bộ bài thi trước đó đều bị huỷ, bảo cô ấy quay lại dự thi lần nữa.
Lâm Băng Tiên không dám tin vào tai mình. Chẳng lẽ lại là Ngô Bình giúp cô ấy sao?
Trong căn nhà nọ, Ngô Bình đã điều trị cho Âu Lực xong xuôi, anh ta đã quay về. Anh lại tiếp tục trị liệu cho Trần Lăng Sương.
Hôm nay anh lại nối vài dây thần kinh chính giúp Trần Lăng Sương. Có lẽ vì vừa trở thành tông sư cảnh giới Thần, nhãn lực của anh đã có sự thăng cấp rõ rệt, không chỉ mạnh lên mà thời gian kéo dài cũng lâu hơn!
Nhờ vậy, tiến trình trị liệu cũng được thực hiện nhanh hơn hẳn. Chỉ trong buổi chiều, anh đã nối xong các dây thần kinh chính của Trần Lăng Sương.
Sau khi trời tối, đôi chân của Trần Lăng Sương không còn tê nữa, đi lại cũng có sức hơn. Cô ấy mừng rỡ nói: “Bác sĩ Ngô à, tôi cảm giác mình gần như khoẻ hẳn rồi”.
Ngô Bình đáp: “Nhanh hơn dự tính của tôi, chừng bảy, tám ngày nữa, cô sẽ khỏi”.
Nói đoạn, anh đặt tấm chi phiếu năm mươi triệu lên bàn, bảo rằng: “Đây là tiền của Cóc ngọc ba chân. Cô cầm lấy nhé”.
Trần Lăng Sương ngại ngùng trả lời: “Thật sự không cần mà, bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình nói: “Cầm đi, cô xứng đáng nhận mà”.
Hàn huyên thêm vài câu, anh đứng dậy và chào tạm biệt.
Biệt thự số một, khi Ngô Bình quay về, Lâm Băng Tiên đang vui vẻ nói gì đó với Lâm Mỹ Kiều. Nhác thấy anh, cô ấy đã bay ào đến như chú chim non, hào hứng kể: “Anh Ngô, em được vào rồi!
Ngô Bình bị cô ấy