Hôm nay, lúc mở đề thi, Ngô Bình đã bắt đầu viết. Bây giờ cậu viết chữ bằng bút mực rất đẹp, bất cứ chữ nào phóng to cũng có thể đem đi triển lãm thư pháp cho người ta thưởng thức.
Ngô Bình viết liên tục không ngừng, đến gần phút thứ năm mươi, cậu đã hoàn thành hết tất cả các câu hỏi. Sau khi cậu kiểm tra lại một lượt thì đã nộp bài sớm sau một tiếng đồng hồ.
Cậu ra khỏi trường thi thì gọi Hàn Băng Nghiên và Từ Kiêu đi chơi điện tử. Nhờ có sự giúp đỡ của cậu, Từ Kiêu đã kiếm được một khoản, cậu ta mua cho gia đình một căn nhà, còn đặc biệt giành riêng một căn để chơi điện tử.
Từ Kiêu mời hai người họ về nhà, ba người cùng chơi trò ăn gà, trong lúc đó họ còn nhận được một vụ làm ăn cá cược thắng thua, kiếm được hơn ba chục ngàn, đương nhiên toàn bộ số tiền đó điều được đưa hết cho Từ Kiêu.
Buổi chiều thi toán, đề thi lần này khá khó, rất nhiều thí sinh nhìn thấy đề thi đều ngơ ngác, có vài thí sinh còn bật khóc khi làm, cảm giác mình học toán mấy chục năm đều uổng công.
Đến cả Ngô Bình cũng cảm thấy đề khó, nhưng cậu đều giải được hết. Sau một tiếng đồng hồ, cậu chỉ còn lại một câu khó nhất.
Lúc này, phần lớn các thí sinh đều mới chỉ làm được một nửa, cũng có nghĩa là họ sẽ không thể làm xong hết bài thi trước khi hết giờ.
Ngô Bình không nôn nóng, nghiêm túc làm cho xong câu cuối cùng. Mục đích của câu cuối cùng là để phân tách học sinh xuất sắc và học sinh bình thường.
Nếu như thí sinh có thực lực học ở đại học danh tiếng thì thí sinh đó có khả năng làm được câu này. Nếu như không làm được thì khoảng cách mười mấy điểm đó cũng đủ để cậu ta không vào được trường điểm.
Câu cuối cùng mười bốn điểm, Ngô Bình chỉ cần năm phút là giải quyết xong. Sau khi kiểm tra hết một lượt, cậu đã đứng lên nộp bài. Hành động đó của cậu khiến rất nhiều người trừng mắt, họ còn không đủ thời gian mà tên này lại nộp bài sớm, đúng là không phải con người.
Sau khi thi xong buổi chiều, trời vẫn còn sáng, Ngô Bình đã hẹn Âu Dương Chí Viễn và Hàn Chí Thành cùng gặp mặt ở một trà lầu, bước đầu sắp xếp ổn thỏa chuyện buôn bán trà thanh nhiệt.
Âu Dương Chí Viễn ở lại từ hôm qua đến giờ, hôm nay cũng ở mãi trong nhà để chờ Ngô Bình thi xong.
Ngô Bình lấy công thức trà thanh nhiệt đã viết ra, đưa cho Hàn Chí Thành, nói: “Chú Hàn, loại trà thanh nhiệt này của chúng ta uống vào cảm giác rất tuyệt, hơn nữa còn có tác dụng điều hòa cơ thể. Đây là ba công thức, phù hợp với ba kiểu người có thể chất khác nhau, cháu đã viết rất rõ bên trên rồi”
Hàn Chí Thành gật đầu: “Ngày mai chú sẽ thành lập công ty”
Âu Dương Chí Viễn: “Giờ đã có thể bỏ tiền ra chạy quảng cáo rồi, mọi người thấy nên đặt tên gì cho trà thanh nhiệt thì thích hợp?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Gọi là Lục Băng đi, màu xanh, mát lạnh”
Âu Dương Chí Viễn gật đầu: “Cái tên này không tồi”
Lúc ba người họ đang bàn bạc thì vợ của Âu Dương Chí Viễn gọi đến, ông ta bắt máy, nói: “Tiểu Bình, lát nữa bố phải đi ăn cơm với khách”
Lúc này, tâm trạng của Âu Dương Chí Viễn hơi buồn.
Ngô Bình vội hỏi: “Bố nuôi, sao thế?”
Âu Dương Chí Viễn bình thản nói: “Bố và mẹ Tiểu Tinh sắp ly hôn rồi”
Ngô Bình rất bất ngờ, năm xưa Âu Dương Chí Viễn còn khó khăn mà đối phương vẫn kết hôn với ông ta, sao giờ lại ly hôn?
Âu Dương Chí Viễn cười mếu, nói: “Đàn ông thay đổi thì phụ nữ cũng vậy. Nói ra cũng không sợ con cười, một năm trước đây, mẹ Tiểu Tinh đã có quan hệ thân thiết với một người đàn ông, thậm chí nửa năm gần đây họ còn dọn về sống chung với nhau nữa. Thật ra việc người nhà họ Kha đối xử với bố như vậy cũng có liên quan đến thái độ của bà ấy đối với bố”