Thu xếp cho Ninh Chức Tuyết xong, Ngô Bình sai Hồ Tông Linh đi mua một số dược liệu, sau đó luyện chế ra một lò Tam Cửu Thủy Hỏa Đan, Đan Thành tuyệt phẩm, cũng đưa hết cho Ninh Chức Tuyết.
Tiếp đó anh lại lấy ra Lam Nguyên Thảo và một số dược liệu mình thu thập được, luyện chế Đại Tráng Thần Đan. Bởi vì chỉ có một cây Lam Nguyên Thảo, cho nên anh cũng chỉ có một cơ hội luyện chế.
Để nâng cao chất lượng luyện đan, mỗi một loại dược liệu anh đều nếm thử một chút, sau đó tưởng tượng quá trình luyện đan trong đầu, phải đến ba tiếng sau mới chính thức luyện chế Đại Tráng Thần Đan.
Cũng may luyện chế Đại Tráng Thần Đan không khó lắm, cuối cùng một lò luyện ra bốn viên, tất cả đều là đan dược cực phẩm!
Sau khi luyện thành đan dược, anh giao một viên cho Hồ Tông Linh, để ông ta cầm lá bùa kia đi đến Đại Ngũ Hành Giới một chuyến, giao đan dược này cho hai thầy trò kia.
Hồ Tông Linh nhận lấy đan dược, lập tức đi làm.
Sau đó, anh uống Đại Tráng Thần Đan, bắt đầu bước đầu tiên của Chí Tôn Thần Pháp, Tráng Thần!
Tráng Thần, nói trắng ra chính là tăng cường Bí Anh, trong đó còn có một bộ công pháp hoàn chỉnh. Ngô Bình uống một viên Đại Tráng Thần Đan, sau đó tu luyện công pháp Tráng Thần.
Khoảng hơn ba tiếng sau, anh kết thúc tu luyện, Bí Anh bản thân cũng tăng cường rõ rệt.
Lúc này, Hồ Tông Linh cười ha hả trở về, giao hai mươi triệu đồng Tiên cho Ngô Bình.
Ngô Bình thoáng nhìn túi tiền, hỏi: “Không phải đã nói là chín triệu à, sao lại trả tới hai mươi triệu?”
Hồ Tông Linh cười nói: “Công tử, cậu không biết đâu, người kia vừa nhìn thấy viên đan dược này đã kích động suýt thì quỳ xuống trước mặt tôi, liên tục khen ngợi trình độ luyện đan của công tử vô cùng cao siêu, nói cả đời ông ta cũng chỉ được nhìn đan dược cực phẩm hai lần. Ông ta còn nói, chín triệu căn bản không mua nổi đan dược tốt như vậy, ít nhất cũng phải ba mươi triệu đồng Tiên. Nhưng trên người ông ta chỉ có hai mươi triệu, thế là lấy hết ra mua đan dược. Còn nói có lẽ sau này còn phải làm phiền công tử, hi vọng công tử có thể nhớ kỹ ông ta. Đúng rồi, ông ta còn để lại một tấm danh thiếp”.
Ngô Bình cất danh thiếp lại, nói: “Người này cũng khá thú vị, về sau có thể qua lại”.
Buổi chiều, Ngô Bình dẫn Ninh Chức Tuyết đi ăn món ngon địa phương, buổi tối trở về, hắn lại tiếp tục tu luyện Tráng Thần, mãi đến sáng sớm ngày hôm sau mới hoàn toàn tiêu hao hết dược lực của Đại Tráng Thần Đan.
“Còn hai viên, để ngày mai và ngày kia sử dụng, tiếp tục tu luyện”. Anh thầm nghĩ.
Hôm nay chính là thời gian tham gia đan hội Cửu Dương, anh sớm đã tìm được Minh Thiên và mấy vị sư huynh khác, cùng nhau tới tham gia đan hội Cửu Dương.
Đan hội Cửu Dương này là một buổi triển lãm đan dược được tổ chức trên lãnh thổ Cửu Dương, luyện đan sư đến từ các nơi sẽ tụ tập ở nơi này, trưng bày đan dược sở trường nhất của mình.
Trong đan hội Cửu Dương, nếu có thể lấy ra đan dược đủ quý giá, luyện đan sư sẽ vang danh thiên hạ, trở thành đan sư nổi tiếng. Đặc biệt là những luyện đan sư có đan dược lọt vào mười vị trí đầu, thậm chí ba vị trí đầu của bảng xếp hạng đan dược, chắc chắn có thể vang danh xa gần.
Đi tới đan hội, một đoàn người bay trên không trung, Ngô Bình nhìn thấy vô số những đỉnh núi nối tiếp nhau tạo thành một dãy núi to lớn, trên một số ngọn núi tụ tập không ít người, từ xa nhìn lại, người đông nghìn nghịt.
Ngô Bình chưa từng tới, anh hỏi: “Ngọn núi phía trước chính là địa điểm tổ chức hội triển lãm đan dược sao?”
Minh Thiên cười nói: “Sư đệ, đó chỉ là đỉnh núi của một vị đan sư nổi tiếng, mà tất cả mọi người trên núi đều là đến vì vị đan sư nổi tiếng đó”.
Ngô Bình rung động không thôi, lẩm bẩm: “Nhiều người như vậy, lại chỉ đến vì một mình ông ta thôi sao?”
Minh Thiên: “Bên kia còn có luyện đan sư nổi tiếng hơn, trên núi chật ních không còn chỗ đứng, đó mới gọi là nhiều chứ”.
Ngô Bình nói: “Sư tỷ, vậy chúng ta cũng ở trên núi sao?”
Minh Thiên nói: “Chúng ta còn chưa có danh tiếng đến vậy, chỉ có thể tùy tiện chọn một địa điểm dưới núi để bày quầy hàng mà thôi. Đương nhiên, nếu như có thể lấy ra đan dược đủ mạnh, chúng ta cũng có thể bày quầy hàng ở trên núi, độc chiếm một đỉnh núi giống như đan sư kia”.