Gã đứng bật dậy rồi bước nhanh tới chỗ Trương Tiểu Bình và Ngô Vị. Ngô Vị lùi lại, còn Trương Tiểu Bình thì tiến lên.
Thực lực của Hoàng Uy khá mạnh, gã giơ tay phải lên rồi chém mạnh xuống, đây là Phách Qua Chưởng mà gã giỏi nhất.
Song, gã vừa chém tay xuống thì chân đã mềm nhũn rồi ngã nhào. Gã đành lùi lại một bước để giữ thăng bằng, nhưng đúng lúc này, Trương Tiểu Bình đã ra tay, anh xuất hiện cạnh Hoàng Uy một cách bất ngờ rồi tung một quyền thật mạnh vào ngực gã.
Hoàng Uy kêu lên hự một tiếng, sau đó ngã xuống. Làn da của gã chuyển sang màu đen, mối mắt trợn tròn, khí trong phổi thoát ra chứ không hít vào được.
Khoảng chục giây sau, gã đã tắt thở. Lúc này, nếu giải phẫu thi thể thì có thể nhìn thấy phổi của gã đã bị dập nát nên không thể hô hấp được, còn tim cũng vỡ, lục phủ ngũ tạng đều bị thương nặng.
Trương Tiểu Bình đánh chết Hoàng Uy xong, Ngô Vị cười nói: “Anh còn mạnh hơn em tưởng”.
Sau đó, anh ta nhìn sang cô gái rồi nói: “Cô đi đi”.
Cô gái thoáng do dự rồi chầm chậm bước đến cạnh Trương Tiểu Bình, sau đó quỳ xuống rồi nói: “Ân nhân, cảm ơn anh đã giết gã giúp tôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh”.
Ngô Vị mỉm cười rồi nói với Trương Tiểu Bình: “Anh có thêm một cô hầu gái rồi nhé”.
Trương Tiểu Bình không muốn nhận thêm người làm nên nói: “Cô không cần đi theo tôi đâu, đi đi”.
Ngô Vị: “Đừng đi, tìm tiền giúp bọn tôi cái đã”.
Anh ta lục tìm tỏng phòng một lúc, quả nhiên đã tìm thấy một cái hòm to, bên trong có đầy tiền bùa. Đây là tiền mà Hoàng Uy đổi từ Long tệ sang, có khoảng 300 nghìn.
Cất tiền đi xong, Ngô Vị nói: “Anh, hậu thuẫn cho Hoàng Uy này là Thiết Chưởng Môn, anh đánh chết gã rồi, kiểu gì Thiết Chưởng Môn cũng đến tìm chúng ta”.
Trương Tiểu Bình: “Môn phái ấy có nhiều cao thủ không?”
Ngô Vị: “Nhiều lắm ạ, hình như môn chủ của họ là Địa Tiên. Hình như bây giờ, anh chưa đối phó với Địa Tiên được nhỉ?”
Trương Tiểu Bình: “Không sao, cho tôi thêm chút thời gian, muốn đánh thắng Địa Tiên cũng không phải là chuyện khó”.
Ngô Vị sáng mắt lên nói: “Em bái phục. Thế giờ chúng mình chính thức ra tiếp quản bang Ác Cẩu thôi”.
Trương Tiểu Bình: “Ngô Vị, tôi không có kinh nghiệm quản lý bang phái nên cậu tạm thời lo vụ này đi”.
Ngô Vị gật đầu: “Vâng, thế em sẽ tạm thời lo thay anh, nhưng tên của bang này nghe kinh quá, hay đổi thành bang Nhân Nghĩa được không anh?”
Trương Tiểu Bình: “Tuỳ cậu”.
Hoàng Uy chết rồi, người của gã đều hàng phục ngay, Ngô Vị chỉ nói vài ba câu thì tất cả bọn họ đã ngoan ngoãn nhận anh ta làm chủ.
Thực lực của Ngô Vị vốn cũng không yếu, tuy không mạnh bằng Hoàng Uy, nhưng để áp chế những người này thì dư sức.
Giữ quá nhiều tiền cũng không tiện nên Trương Tiểu Bình đã mang tiền đến chỗ chị Li, nhờ cô ấy cất hộ.
Cô gái kia vẫn đi theo anh, Trương Tiểu Bình nói: “Cô tên là gì?”
Cô gái: “Em là A Thể”.
Trương Tiểu Bình: “Tôi dẫn cô đến một nơi, tạm thời cô hãy ở đó”.
Trương Tiểu Bình dẫn A Thể về quán rồi kể lại tình hình của cô ấy cho chị Li nghe, nhờ chị Li xếp chỗ ở cho A Thể.