“Cái chết của Higashi Inu Heishiro quá ly kì, chúng tôi trông coi hắn ta rất nghiêm ngặt nhưng hắn ta lại đột nhiên phát nổ mà chết, chuyện này không bình thường. Còn nữa, anh có thể bắt được Higashi Inu Heishiro thì sẽ có cách khống chế thần trí của hắn ta, tôi nói đúng chứ?”
Ngô Bình: “Có thể thích nói gì thì nói nhưng trước khi nói phải có bằng chứng”.
“Bằng chứng sao? Đương nhiên là có rồi”. Hắn ta vỗ tay.
Lập tức có người đưa Chu Ngạo Quân đến trước mặt họ, Ngô Bình nhìn thấy Chu Ngạo Quân nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, còn cô ta thì lại cúi gầm mặt xuống.
“Chu Ngạo Quân, cô hãy nói cho tôi biết, có phải cậu Ngô này đã lấy được một món đồ từ trên người Higashi Inu Heishiro không?”
“Đúng vậy”. Chu Ngạo Quân khẽ trả lời.
Ngô Khả Kỳ gật đầu, hỏi: “Đấy là thứ gì?”
“Bảo ngọc tiên truyền”. Chu Ngạo Quân nói.
Người đàn ông đó nhìn sang Ngô Bình: “Cậu Ngô, thế này có xem là bằng chứng không?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Dùng cách này mà cũng muốn lừa được tôi sao?”
Cậu nói xong thì đá Chu Ngạo Quân đó bay ra xa, cô ta hét lên đau đớn, sau khi rơi xuống đất thì biến thành một người phụ nữ ngoài ba mươi với một bức họa trùm trên người.
Ngô Khả Kỳ giận dữ, vẻ mặt rất khó coi,nói: “Cậu Ngô, dám làm người của tôi bị thương sao?”
Ngô Bình liếc hắn ta, nói: “Dù là anh thì tôi cũng vẫn đánh vậy thôi”.
Ngô Khả Kỳ giận dữ, nói: “Vậy thử xem”.
Ngô Bình không nói gì, giơ tay đấm một cái, ba nghìn quyền ảnh đồng thời xuất hiện, khóa chặt mọi đường lui của Ngô Khả Kỳ.
“Ầm”.
Ngô Khả Kỳ ôm tay trước ngực, một tấm chắn sáng vàng kim liền xuất hiện bên ngoài cơ thể, ba nghìn quyền ảnh đập lên trên tấm chắn, mặt Ngô Khả Kỳ tái nhợt, hắn ta hộc máu.
Ngô Bình hừm một tiếng lạnh lùng, đao xương Thiên Tai xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, cậu giơ tay lên, đao lại phóng ra.
“Keng”.
Sức sát thương của Đao xương Thiên Tai rất đáng sợ, mới chém xuống một đao thì tấm chắn đã nát vụn, Ngô Khả Kỳ té ngồi xuống đất, hét lên với vẻ mặt kinh hoàng: “Tha mạng”.
Đao xương Thiên Tai kề lên cổ Ngô Khả Kỳ, Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Bây giờ anh nghĩ tôi có dám giết anh không?”
Ngô Khả Kỳ không ngờ thực lực của Ngô Bình lại đáng sợ đến thế, hắn ta thở dài, nói: “Tôi nhận thua, là tôi đã đánh giá thấp cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Tuần Tiên Ti là do anh quản lý sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Tôi là quan tam phẩm phụ trách tỉnh bảy tỉnh phía bắc của Tuần Tiên Ti”.
“Là ai bảo anh điều tra tôi?”, Ngô Bình gạn hỏi.
Ngô Khả Kỳ: “Là tôi cảm thấy cậu Ngô đáng ngờ”.
Ngô Bình cười khẩy: “Nói chuyện cần có chứng cứ, không có chứng cứ thì đừng nói bậy, nếu không thì dễ rước họa vào thân lắm”.
Ngô Khả Kỳ thở dài, nói: “Ngô thống lĩnh dạy phải”.
Ngô Bình nhìn hắn ta chằm chằm: “Anh biết tôi là ai sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Thống lĩnh trại thị vệ dưới trướng Đông Vương, đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông”.
Ngô Bình: “Đã biết thân phận của tôi mà còn dám nhằm vào tôi, lá gan của anh to đấy”.
Ngô Khả Kỳ nhìn Ngô Bình, nói: “Chỗ dựa của Tuần Tiên Ti cũng không phải nhỏ. Anh em của ông chủ chúng tôi là con rể của nhà họ Hoa, thế gia thiên niên, nhà họ Hoa có rất nhiều cao thủ, còn có cao thủ đạo cảnh làm chỗ dựa, dù là Đại Hạ thì cũng không là gì với nhà họ Hoa”.
Ngô Bình: “Chỉ là một tên ở rể thôi, có gì lớn lao đâu”.
Ngô Khả Kỳ không dám phản bác, nói: “Chuyện hôm nay là do tôi không đúng, xin Ngô thống lĩnh bỏ qua”.
Ngô Bình: “Cút đi, lần sau dám xuất hiện trước mặt tôi thì nhất định tôi sẽ lấy mạng chó của anh”.
Ngô Khả Kỳ liền dẫn người bỏ đi, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.
Ngô Bình nhìn theo hắn ta, cười lạnh một cái rồi một bóng dáng trên mặt đất bám theo hắn ta.