Nếu tính theo giá cả của Trại trà Bốn Mùa thì giá trị của một cân trà do Ngô Bình mới sao ra cũng phải lên tới một triệu. Mười cân trà là mười triệu tiền báu. Còn chất lượng của hạt dưa cũng rất ngon, dùng làm đồ ăn vặt là hợp lý.
Chưa đầy một tiếng sau, Hoa Nguyên Cát đã quay trở lại, tươi cười báo tin: “Sư đệ, anh thành công rồi. Nhưng mà Kinh Li Nan yêu cầu mỗi năm phải cho anh ta hai trăm cân trà và ba trăm cân hạt dưa như vậy”.
Hai trăm cân trà cũng không tính là nhiều, hai ngày là Ngô Bình làm ra được. Hạt dưa lại càng dễ làm hơn. Anh sảng khoái đáp: “Được rồi, cảm ơn sư huynh nhiều”.
Anh lấy thêm hai mươi cân trà vừa sao xong chia cho Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong mỗi người mười cân.
Hoa Nguyên Cát cười bảo: “Sư tôn cũng thích uống trà. Sư đệ cho anh thêm vài cân mang cho ông ấy nữa”.
Ngô Bình lại lấy thêm mười cân để tặng cho La Thiên Tướng.
Anh tiếp tục bán trà trên mạng, đăng thành phẩm mới làm lên kệ, đặt tên là “Đạo Khí”, ra giá năm trăm nghìn một cân.
Trại trà Bốn Mùa lại phái người tới dằn mặt. Bóng người lúc trước lại xuất hiện trước mặt Tuyết Hồng lần nữa. Hắn ta lạnh lùng đe dọa: “Các người muốn chết thật hả?”
Tuyết Hồng cười lạnh một tiếng: “Trại trà Bốn Mùa của mấy người là cái thá gì? Có biết Kinh Li Nan không?”
Đối phương giật mình sửng sốt: “Các người quen biết Kinh Li Nan sao?”
Tuyết Hồng đáp lại vang dội: “Không sai, Kinh Li Nan là bạn của chúng tôi”.
Sắc mặt của đối phương tức thì trở nên khó coi. Tuy Trại trà Bốn Mùa có Man Thiên Tôn làm chỗ dựa, nhưng ông ta sẽ không ra mặt chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy. Huống chi so với Đại Thiên Tôn thì Man Thiên Tôn cũng chẳng là cái thá gì.
Vì thế, hắn ta không nói gì thêm, thoắt cái biến mất dạng.
Ngô Bình vẫn duy trì việc bán trà trên mạng. Hôm nay bán ra bốn mươi lăm cân trà mới sao, thu về được hai mươi sáu triệu một trăm nghìn. Bây giờ trong ví tiền của anh đã có hơn bốn mươi tám triệu tiền báu!
Nếu chuyển số tiền này thành tiền thật thì phí chuyển sẽ vô cùng đắt đỏ. Vậy nên anh quyết định thăng cấp thành hội viên chí tôn, mỗi ngày bỏ ra một nghìn tiền báu để nộp phí hội viên.
Một nghìn tiều báu so với phí chuyển mấy triệu thì cũng chẳng đáng là bao.
Tiên Nhi: Thăng cấp thành công, Ngô Bình chính thức trở thành hội viên chí tôn.
Ngô Bình: “Tiên Nhi, hiện giờ có ai đang đấu giá đan dược cao cấp không?”
Tiên Nhi lập tức đi tra cứu. Thoáng chốc, mười mấy cửa hàng đang tiến hành đấu giá đều hiện ra trước mặt anh.
Anh tiến vào cửa hàng đầu tiên, đúng lúc chủ quán đang đấu giá mười viên đan dược chứa đầy khí tức nguyên thủy, ẩn giấu nguồn năng lượng kinh người.
Chủ quán nói: “Kính thưa các vị, đây là “Nguyên Chân Đan” do các chân nhân Thái Cổ luyện chế từ thời Thượng Cổ. Để có được những viên đan dược này, chúng tôi đã phải mất ba trăm năm tìm kiếm trong khu vực cấm sinh mệnh, mấy nghìn người phải bỏ mạng vì nó. Nghe nói ăn viên đan dược này có thể giúp chúng ta tăng cường cấp bậc sinh mệnh”.
Có người cất tiếng hỏi: “Chắc là chỉ có chân nhân Thái Cổ mới dùng được loại đan dược khủng bố này. Hiện giờ chân nhân nhất phẩm còn chẳng có được mấy người, lấy đâu ra chân nhân Thái Cổ?”
Chủ quán điềm tĩnh giải thích: “Không ai biết được hiệu quả thực sự của viên đan dược này như thế nào nên chúng tôi mới phải mang ra đấu giá. Mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ, ngại gì một lần thử? Nếu nó có hiệu quả với cả tu sĩ bình thường thì đây chính là một món hời lớn”.
Đa số mọi người đều không coi trọng viên Nguyên Chân Đan này. Dù sao hiệu quả cũng không chắc chắn, lại còn có nguy cơ bị tác dụng phụ nghiêm trọng. Hơn nữa chưa chắc tu sĩ bình thường đã có thể dùng được.
Bỗng có người nói: “Tôi nhớ khoảng trăm năm trước có một vị chân nhân nhất phẩm tư chất hơn người ăn phải nửa viên Nguyên Chân Đan, kết quả nổ xác chết tại chỗ luôn”.
Đám người nghe xong không khỏi khiếp sợ: “Cái gì? Chân nhân nhất phẩm cũng chết sao? Haiz, xem ra viên đan dược này vô dụng với chúng ta rồi”.