Ngô Bình cau mày: “Nhưng thế này cũng không phải cách. Cho dù cậu có kiếm được hai triệu đô thì chồng cậu cũng chơi sạch”.
Hoàng Nhiễm năm xưa xinh đẹp bao nhiêu giờ đã hơi phát tướng, gương mặt nhìn như một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, sức khoẻ tinh thần thì rất tệ.
Hoàng Nhiễm vừa khóc vừa nói: “Vậy mình phải làm sao đây? Con mình còn nhỏ vậy, nó không thể không có bố. Nếu không phải vì con thì mình đã tìm đến cái chết rồi”.
Đúng lúc này trước nhà có tiếng ô tô, sau đó là tiếng bước chân nặng nề. Một gã đàn ông người Âu Mễ mặt mày xám ngoét đi vào. Thấy Hoàng Nhiễm đang ngồi cạnh Ngô Bình trong phòng khách, gã lập tức nổi điên.
“Khốn kiếp! Con đàn bà hạ đẳng, mày đang chim chuột với nó sao?”, nói rồi hắn đi tới nắm tóc Hoàng Nhiễm, sau đó dùng lực định đập đầu cô ấy xuống bàn.
Đột nhiên, gã đàn ông dừng tay. Ngô Bình đã kịp thời ấn vai hắn ta, khiến xương vai gã đàn ông còn kêu răng rắc. Mặt gã đàn ông lộ vẻ đau đớn, một chân quỳ sụp xuống sàn, đau đến nỗi không thể nói thành lời.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Đánh như vậy có thể khiến vợ anh mất mạng đấy”.
Nói rồi anh đưa tay vỗ lên lưng người đàn ông mấy cái, gã lập tức ho dữ dội rồi bắt đầu nôn oẹ, nôn đến khi mềm nhũn người không còn chút sức lực nào nữa mới thôi.
Hoàng Nhiễm thấy vậy vội hỏi: “Ngô Bình, chồng mình sao vậy?”
“Không sao cả, mình chỉ giúp loại bỏ độc dược từ ma tuý. Sau này anh ta sẽ không nghiện lại nữa”.
Hoàng Nhiễm sững sờ: “Cai nghiện sao?”
Ngô Bình gật đầu, anh lấy ra một tờ chi phiếu một triệu đô đặt lên bàn rồi nói: “Bạn học cũ, mình chỉ giúp được cậu đến đây. Sau này hãy sống cho tốt nhé”.
Đặt tờ chi phiếu xuống rồi anh đưa tay vuốt tóc cô bé, sau đó đi ra khỏi nhà Hoàng…
Khi Hoàng Nhiễm định thần lại rồi đuổi theo thì Ngô Bình đã lên xe đi mất rồi.
Khi quay về nhà, Hoàng Nhiễm nhìn tấm chi phiếu mà bật khóc nức nở.
Chồng cô ấy lúc này đã hồi phục trở lại, gã lập tức vơ lấy tờ chi phiếu chạy ra ngoài định đi mua ma tuý!
Hoàng Nhiễm hét lên rồi đuổi theo nhưng gã chồng đã chạy mất dạng.
Gã chồng này tên là Will, hắn lao vào trong chợ đen bán ma tuý, lấy ra toàn bộ số tiền lẻ còn sót lại trên người. Giờ gã có tờ chi phiếu một triệu đô trong tay thì tiêu hết chút tiền lẻ này cũng chẳng sao.
Vừa lấy được ma tuý, gã lập tức chạy sang bên cạnh hít một hơi. Thế nhưng vừa hít một hơi gã đã cảm thấy vô cùng khó chịu, đau đớn lăn ra đất co giật. Cảm giác đau đớn này còn khó chịu hơn gấp trăm lần cảm giác khi lên cơn vật thuốc!
“Mẹ kiếp! Sao có thể như vậy?”, gã kinh ngạc hít thêm một hơi nữa nhưng kết quả lại càng đau đớn hơn, cảm giác như sắp chết đi vậy!
Thực ra việc cai nghiện về mặt sinh lý không khó. Những kẻ hút ma tuý như Will không bỏ được là do sự phụ thuộc về mặt tinh thần.
Mười mấy phút sau, gã quay về nhà, nhìn thấy vợ mình tiều tuỵ, đầu óc gã đột nhiên tỉnh táo trở lại. Gã ôm lấy Hoàng Nhiễm, khóc nức nở: “Em yêu, anh sai rồi, sau này anh sẽ không bao giờ đụng vào thứ đó nữa!
Bé con thấy bố mẹ mình khóc thì cũng oà khóc theo. Will ôm lấy hai mẹ con rồi cũng khóc thành tiếng như trẻ con.
Trên đường về nhà, tâm trạng Ngô Bình có chút nặng nề. Anh nói: “Tư bản không có nhân tính, những người này đã không còn giá trị đối với bọn họ, cho nên sớm muộn cũng bị loại bỏ”.
Tài xế thở dài đáp: “Tôi nghe nói những gã tư bản giàu có đã chuyển tới Thiên Đường sinh sống rồi”.
“Thiên Đường?”, Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên.
Tài xế: “Đúng, chính là Thiên Đường”.
Ngô Bình như thể nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột ngột bảo tài xế: “Quay lại đi”.
Tài xế ngẩn người ra nhưng vẫn quay lại như anh bảo.
Ngô Bình bảo tài xế dừng xe trước cổng chợ đen mua bán ma tuý. Sau đó mỗi khi có khách vào mua, anh lại tìm cách vỗ vài cái vào người họ.
Những người này đều giận dữ muốn đánh Ngô Bình nhưng ngay lập tức bị anh vả cho lệch mặt.
Chợ đen này hoạt động sôi nổi nên mỗi phút đều có mấy người vào. Cứ như vậy, Ngô Bình đứng đó năm tiếng, giúp hàng nghìn người bỏ ma tuý.
Những người này mà hít ma tuý vào là lập tức co giật vô cùng đau đớn.
Tài xế kia vô cùng khâm phục, tấm tắc khen: “Tiên sinh, anh đúng là lòng dạ Bồ Tát. Nếu là tôi thì tôi đã mặc kệ bọn họ rồi”.
Ngô Bình: “Tôi là bác sĩ, thấy rồi thì không thể nhắm mắt làm ngơ”.