Đến tám giờ hơn, cậu rửa mặt, chuẩn bị đi tìm Hàn Băng Nghiên. Cậu đã hứa sẽ giúp Hàn Băng Nghiên tăng thành tích nên quyết định dùng mấy ngày mở mang đầu óc cho cô ta.
Ngô Bình vừa ra khỏi cửa thì gặp Ngô Đai Hưng mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoang mang đang từ ngoài bước vào.
“Bố, bố sao thế?”, Ngô Bình thắc mắc hỏi.
“Tiểu Bình, con mau thu dọn đồ đạc đi thôi, đi càng xa càng tốt”.
Ngô Bình chau mày: “Bố, đã có chuyện gì?”
Ngô Đại Hưng thở dài: “Bố nuôi con đắc tội với một nhân vật lớn, đã bị bắt rồi, đối phương phái người chuyển lời cho bố, nói không ai trong chúng ta có thể chạy thoát được”.
Ngô Bình biết không thể hỏi rõ được nên đã gọi điện thoại thẳng cho Âu Dương Chí Viễn. Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, nhưng người bắt máy không phải là Âu Dương Chí Viễn.
“Tìm ai?”. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Ngô Bình: “Tôi tìm Âu Dương Chí Viễn, ông ấy đang ở trong tay các người sao?”
“Cậu là ai?”, đối phương hỏi.
“Âu Dương Chí Viễn là bố nuôi tôi, tôi là con nuôi của ông ấy, tên Ngô Bình”.
Đối phương hừ lạnh: “Thì ra cậu chính là Ngô Bình. Tốt lắm, cha nuôi cậu sống được hay không thì phải xem cậu biểu hiện thế nào!”
Ngô Bình: “Không biết cha nuôi tôi đã đắc tội gì với các người?”
Đối phương: “Cậu muốn biết thì đến đây một chuyến!”
Ngô Bình: “Được. Anh gửi địa chỉ cho tôi”.
Cúp điện thoại, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã nhận được địa chỉ, cậu lập tức lái xe đến đó.
Hai mươi phút sau, tại một tòa nhà cao mười tầng ở Trung Châu, Ngô Bình đến sảnh tầng một. Trong sảnh có chừng bảy tám người đang ngồi, nhìn thấy Ngô Bình đi vào, bọn họ đều đứng dậy. Người đứng đầu để tóc dài, tuổi tầm ba mươi, ánh mắt sắc như ưng.
Hắn ta đánh giá Ngô Bình từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu là Ngô Bình?”
“Là tôi”. Ngô Bình gật đầu.
Người đàn ông tóc dài nói: “Đi theo tôi”.
Bốn người dẫn Ngô Bình vào thang máy, dừng lại ở tầng tám.
Ra ngoài thang máy là một phòng khách rất lớn, lúc này trong phòng khách có chừng bốn, năm mươi người đang ngồi. Ngay chính giữa sảnh là một bàn tròn lớn, có một người đàn ông tóc đỏ đứng đó. Người đàn ông tóc đỏ mặc đồ trắng, đội mũ trắng, tay cần Tuyết liên, ánh mắt quét nhìn đám người trước mắt.
“Vài kẻ không có mắt, dám cướp đoạt danh tiếng từ thiện đường Giang Nam chúng ta, chán sống rồi!”
Những người này đều lên tiếng nói.
“Không sai! Âu Dương Chí Viễn kia lại dám lách qua từ thiện đường chúng ta, tự mình làm từ thiện, ha ha, hắn ta đúng là ăn gan hùm mà!”
“Nhất định không được bỏ qua! Tất cả những người tham gia, nhất định phải phạt nặng, nếu không sau này ai ai cũng có thể làm từ thiện cả, công việc của chúng ta sao có thể phát triển được?”
Đúng lúc Ngô Bình nghe thấy những lời này, cậu cao giọng nói: “Làm từ thiện còn phải thông qua các ông, đây là quy định do ai đặt ra?”