Vì thế, anh chọn ra hai mươi mốt loại, để Tôn Lương Tài lấy mười lượng mỗi loại.
Vì thế Tôn Lương Tài lại chạy đến hiệu thuốc bốc thuốc, đưa đến trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình đã chuẩn bị nồi thuốc, đích thân mình tự điều chế. Một giờ sau, anh bảo Tôn Lương Tài uống chén thuốc đầu tiên.
Uống thuốc xong, chưa đến nửa giờ, đầu Tôn Lương tài không còn đau nữa, cảm thấy thân thể nhẹ nhóm, ông ta vui mừng, vội cảm ơn với Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Ông chủ Tôn không cần khách sáo, tôi là thầy thuốc, chữa bệnh cứu người là chuyện nên làm”.
Tôn Lương Tài lại càng tin tưởng Ngô Bình, ông ta cho người chuẩn bị một bộ đồ mới đưa đến, còn cho người chuẩn bị một căn phòng và nước ấm.
Trương Phúc Toàn đời trước đã ba tháng chưa tắm rửa, mùi cơ thể rất nặng, nên Ngô Bình tắm rửa trước, tắm sạch người, sau đó lại thay đồ mới.
Tắm rửa xong, Tôn Lương Tài lại cho người đưa đến bốn món một canh mời anh.
Ngô Bình cũng không khách khí, ăn uống no say, rồi ngồi thiền trong phòng luyện khí.
Tu luyện cả buổi tối, thương thế anh đã khỏe hơn phân nửa, kinh mạch cũng đã thông không ít. Anh bây giờ đã mạnh hơn người thường rất nhiều rồi.
Khi mặt trời ló dạng, anh đột nhiên phát hiện chân khí trong người bắt đầu không thể kiểm soát được, như thể có một sức mạnh thần bí nào đó đang ảnh hưởng lên nó vậy.
Bỗng chốc, thân thể anh cứng đờ nằm trên mặt đất, không thể động đậy, kinh mạch đau đớn như kim châm. Anh kinh ngạc, biết cứ như vậy có khả năng sẽ chết!
Vì thế anh dùng hết sức khống chế thân thể, mấy phút sau, anh đập mạnh đầu mình vào góc bàn.
“Bốp!”
Máu tươi tuôn ra, nhưng vừa đập vào, chân khí đi ngược lên não đã bị cắt đứt, anh khôi phục lại một phần khả năng vận động của mình.
Sau đó, anh không ngừng đập từng bộ phận khác trên người mình vào góc bàn, một lần, hai lần, mười lần! Mỗi khi va chạm chân khí sẽ bị cắt đứt một bộ phận, dần ần, chân khí đã khôi phục lại, anh cũng đoạt lại quyền kiểm soát chân khí. Hơn nữa, sau khi chân khí quay về, rõ ràng đã mạnh hơn ba phần.
“Chuyện gì vậy?”. Trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, vừa xoa những bộ phần vừa va chạm vừa lầm bầm nói.
Thoáng chốc, anh cũng không nghĩ ra được nguyên do, nhưng anh cũng không dám tu luyện nữa.
Sáng sớm, anh ăn bữa sáng phong phú do Tôn Lương Tài cho người đem đến, sau đó tiếp tục nấu thuốc cho ông ta. Lần này, anh nấu ba chén, lần lượt trị ba bệnh của ông ta, hiệu quả vẫn rất tốt.
Đến trưa, lại quay về phòng tu luyện. Lần này, anh tu luyện chừng nửa tiếng đồng hồ thì tình huống kia lại xảy ra.
Lần này anh đã có kinh nghiệm, không cần phải tốn sức va đập như vậy, cũng có thể cắt đứt chân khí. Khi chân khí lại quay về, anh phát hiện nó lại mạnh hơn ba phần.
“Chậc, chẳng lẽ mỗi khi chân khí hỗn loạn thì sẽ mạnh hơn một chút sao?”