Vợ chồng Lý Đông Hưng cũng đang ở đó. Vương Cầm Cầm lạnh lùng nói: “Bố, Hoằng Đào chẳng phải cháu trai ruột của bố sao? Vậy mà bố lại đòi đánh chết nó?”
Lý Vân Đẩu không muốn tranh cãi với con dâu nên chỉ hừ một cái.
Nhưng Ngô Bình thì chẳng hề kiêng dè. Anh lạnh lùng nói: “Quản con trai thím cho chặt vào. Nếu thím không quản được thì để tôi quản hộ”.
Vương Cầm Cầm nheo mắt lại, đằng đằng sát khí tức giận đáp: “Con trai tôi mà đến lượt người ngoài như cậu giáo huấn sao?”
Ngô Bình cười hi hi đáp: “Thím chắc chắn là không cần tôi quản chứ?”
Vương Cầm Cầm hừ một tiếng, đáp: “Không khiến!”
“Rất tốt, hy vọng sau này thím không hối hận vì câu nói này”, Ngô Bình cười lạnh.
Mười phút sau, ngoài cửa vọng tới tiếng kêu gào thảm thiết. Lý Hoằng Đào lao vào bên trong, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai tay sưng như cái móng heo, lớp da bên ngoài thì chỗ đỏ chỗ tím ngắt.
“Mẹ, cứu con với.con đau sắp chết rồi!”, cậu ta khóc rống lên.
Vương Cầm Cầm kinh ngạc, vội vã hỏi: “Con trai, con làm sao vậy?”
Lý Hoằng Đào vẫn đang lăn lộn dưới đất, giơ hai tay lên. Sau đó đột nhiên ngồi bật dậy, dập đầu với Ngô Bình: “Ngô thần y, tôi sai rồi. Cầu xin anh, cầu xin anh cứu tôi. Hu hu, tôi đau sắp chết rồi!”
Loại độc này không giết chết người nhưng sẽ tạo ra cảm giác đau đớn vượt quá sức chịu đựng của con người, khiến người ta đau đến nỗi sống không bằng chết. Mới có một lúc mà Lý Hoằng Đào đã không chịu được nữa, ở đó khóc rống lên ăn vạ.
Ngô Bình khẽ thở dài đáp: “Vốn dĩ tôi định giúp cậu, có điều mẹ cậu không cho tôi quản chuyện của cậu. Cho nên tôi cũng đành lực bất tòng tâm”.
Vương Cầm Cầm sững sờ, bà ta vội vã nói: “Ngô thần y, xin hãy chữa cho con trai tôi. Tôi nhất định sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Ban nãy thím bảo tôi không được quản chuyện của con trai thím, giờ lại bảo tôi phải quản. Có phải não thím úng nước rồi không?”
Vương Cầm Cầm tức lắm, nhưng vì con trai mình, bà ta chỉ đành nén cơn giận, đáp: “Ngô thần y, hãy chú ý lời nói của cậu. Tôi đâu có bảo cậu giúp không, sau khi xong việc tôi nhất định sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Muốn cứu cậu ta cũng không phải là không có cách. Có điều cần dùng tới một số loại dược liệu cực kỳ đắt đỏ, tôi e là thím không mua nổi”.
Nhắc đến tiền, Vương Cầm Cầm cực kỳ tự tin. Bà ta đáp: “Chuyện dược liệu cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mua được”.
Bà ta nghĩ rằng loại dược liệu đắt nhất cùng lắm cũng chỉ vài triệu tệ. Đây đối với bà ta chỉ là chút tiền lẻ.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi nói, thím hãy ghi lại”.
Vương Cầm Cầm vội vã sai người giúp việc lấy giấy bút ra ghi lại.
Ngô Bình nói: “Sâm vua nhị phẩm một củ, bảy lạng linh chi vua, một quả Chu, một nanh rắn của Dược Vương. Đó là những dược liệu chính, ngoài ra còn cần thêm mười loại dược liệu phổ thông khác bổ trợ”.
Vương Cầm Cầm ghi lại rồi nói: “Được, tôi lập tức cho người đi tìm dược liệu”.