Lý Mục Ngư hét lên: “Đáng tiếc sức mạnh của thuộc hạ không đủ, nếu không thì tôi sẽ dùng cung Hỏa Long bắn cháy tàu Phù Tang”.
Ngô Bình giật mình: “Cung Hỏa Long”.
Trần Tử Tu giải thích: “Cung Hỏa Long là cung tiên được một vị đại năng dùng gân Hỏa Long và xương Viêm Long làm nên, bên trong có ngọc Hỏa Long, khi bắn ra có thể tạo thành lửa rồng. Chỉ là cây cung này cần có sức mạnh rất lớn, nhà họ Trần tôi vẫn chưa có ai có thể kéo nỗi nó”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Thiếu đảo chủ, cung Hỏa Long đó đang ở trên tàu sao?”
Trần Tử Tu cười, nói: “Lẽ nào cậu Ngô có hứng thú muốn thử?”
Ngô Bình: “Đúng vậy”.
Trần Tử Tu gật đầu, lấy cây cung dài hai mét màu đỏ từ trong túi chứa pháp khí ra, hai đầu cây cung chạm hai đầu rồng hung dữ, lưng cung khắc hình mười hai ngọn lửa.
“Cậu Ngô, năm xưa tổ tiên họ Trần tôi từng có một cao thủ bí cảnh tầng chín thử kéo cây cung này nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Lúc tôi thành niên, tổ phụ của tôi đã tặng tôi làm quà, hi vọng có một ngày tôi có thể dùng được nó”.
Ngô Bình nhận lấy cung Hỏa Long, cảm giác cây cung này rất nặng, ít nhất cũng hơn năm trăm ký. Tay trái cậu nắm chặt lấy cây cung, tay phải đặt lên dây cung, nhẹ nhàng dùng lực, dây cung liền biến dạng. Thế là cậu hít một hơi thật dài, dùng ba phần công lực, dây cung bỗng bốc cháy, tạo thành một dây lửa, thân cung cũng có thể rồng gầm thét.
Trần Tử Tu bất ngờ, thốt lên: “Đến giờ giáng thế rồi, cậu Ngô, chỉ cần cậu thêm chút lực nữa thì sẽ có thể kéo nó ra rồi”.
Ngô Bình dùng bảy phần công lực, dây cung bị kéo về sau, những ngọn lửa trên lưng cung lần lượt bốc cháy, một cái, hai cái… cuối cùng là chín ngọn lửa phù văn. Sau đó, tay phải của Ngô Bình xuất hiện một mũi tên lửa dài gần ba mét, bên trên có một con Viêm Long đang quấn, liên tục gào thét.
Trần Tử Tu hét lên: “Hay lắm, cậu Ngô, bắn cháy tàu Phù Tang đi”.
Ngô Bình hướng mũi tên về phía tàu Phù Tang đang tiến lại càng lúc càng gần, vài giây sau, cậu tăng thêm lực, mười ngọn lửa phù văn sáng lên.
“Bụp”.
Tên phóng ra như một tia chớp, một con rồng lửa vút lên trời, phóng về phía tàu Phù Tang với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, trên tàu Phù Tang tập trung hàng trăm cao thủ Phù Tang, lúc họ nhìn thấy con rồng lửa bay đến, lúc đầu rất nhỏ, chỉ có mấy mét, sau đó càng lúc càng to. Lúc nó đến trên đầu họ thì đã biến thành một con rồng lửa khổng lồ dài mấy trăm mét, gào thét, xông về phía họ.
“Ầm”.
Một tiếng động lớn vang lên, tàu Phù Tang cùng với các cao thủ bên trên bị nổ tan tành ngay lập tức, lửa cháy bừng bừng trên mặt biển.
Mấy người Trần Tử Tu nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngớ người, Trần Tử Tu lẩm bẩm: “Đây chính là uy lực của cung Hỏa Long”.
Ngô Bình nắm chặt cung Hỏa Long, mặt không cảm xúc, chỉ bình thản nhìn về đống lửa trên mặt biển.
“Cậu Ngô thật tài giỏi”. Trần Tử Tu vô cùng thán phục, thật lòng khen ngợi Ngô Bình.