Ngô Bình chỉ đành nói: “Vẫn ổn”.
Cổ Thanh Liên thầm thở dài: “Tôi thật sự sợ sẽ giống như cô tôi, nửa đời sống trong bi thảm,”
Ngô Bình cũng nâng ly rượu lên nói: “Nào, tôi kính chị một ly, tiếp nữa là có lời nói với chị”.
Chạm ly, cậu một hơi uống hơn phân nửa rượu trong ly. Cậu không uống được rượu mấy, lúc trước nhiều nhất cũng chỉ uống chút bia, nhưng lúc này rượu rót vào họng, cậu lại cảm thấy rất vui thích.
Cổ Thanh Liên lại uống nửa ly, gương mặt có chút đỏ bừng.
“Cậu muốn nói gì với tôi?”. Vẻ mặt cô ta có chút đăm chiêu.
Ngô Bình: “Thanh Long Tông gì đó, là tông môn mấy phẩm?”
Cổ Thanh Liên nói:” Là tông môn cấp bốn, không hẳn lợi hại, nhưng cũng không yếu”.
Ngô Bình: “Chị biết Liên Sơn Tông không?”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Đương nhiên là biết. Võ quán Liên Sơn chính là sơn môn do Liên Sơn Tông lập ra ở giới thế tục, hơn nữa Liên Sơn Tông là tông môn cấp một, là tông lớn!”
Ngô Bình: “Tôi có thể mượn thân phận đệ tử của Liên Sơn Tông, khiến cậu Tô kia biết khó mà lui”.
Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Em trai, cậu gia nhập Liên Sơn Tông sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Vẫn chưa. Nhưng nếu tôi muốn gia nhập thì lúc nào cũng được”.
Cổ Thanh Liên gần như không dám tin vào tai mình: “Cậu có thể gia nhập bất kỳ lúc nào sao? Theo tôi biết, trong chín mươi năm nay Liên Sơn Tông chưa từng gửi đệ tử đến võ quán Liên Sơn!”
Ngô Bình: “Vậy thì tôi là người đầu tiên trong chín mươi năm nay!”
Cổ Thanh Liên sững sờ nhìn cậu, sau đó cười nói: “Có phải cậu cố ý an ủi tôi không? Chậc, tuy khả năng không cao, nhưng tôi vẫn cảm ơn cậu. Nào cậu em, hôm nay uống với chị đây, không say không về!”
Hai người uống rất nhiều rượu, Ngô Bình càng uống càng có tinh thần, Cổ Thanh Liên thì cố ý muốn say.
Đồ ăn rất ngon, một mình Ngô Bình ăn rất nhiều, còn uống sạch cả một chai rượu còn lại.
Sau đó, cậu dìu Cổ Thanh Liên đến khu vực nghỉ ngơi của nhà hàng, đắp khăn cho cô ta rồi đứng dậy rời đi.
Ngô Bình vừa đi, Cổ Thanh Liên đã mở mắt, cô ta yếu ớt thở dài, thấp giọng nói: “Đồ ngốc!”
Chín giờ rưỡi tối, Ngô Bình đến võ quán Liên Sơn. Không ngờ chính là, Chu Kỳ Phi lại đang ở võ quán đợi cậu về.
Nhìn thấy Ngô Bình, ông ta khẽ cười như lão hồ ly: “Thế nào, cậu nghĩ thông rồi?”
Ngô Bình không đáp, chỉ hỏi: “Tiền bối, làm sao biết được tôi lĩnh ngộ Liên Sơn Quyết rồi?”
Chu Kỳ Phu lấy một cuốn sách cổ từ trong ngực ra, trang bìa đã ố vàng: “Những gì tổ sư lĩnh ngộ được năm đó đều viết hết bên trong, tên là Bút ký Liên Sơn. Cậu lĩnh ngộ được chắc chắn sẽ không nhiều được như tổ sư. Nhưng nếu cậu có thể lĩnh ngộ được một phần nhỏ trong đó thì có thể tu luyện được những thứ bên trên này”.
“Trên Bút ký Liên Sơn có công pháp ba giai đoạn, bảy loại tuyệt học, chín loại bí kỹ, ba môn thần thông. Những thứ này, cậu chỉ cần luyện thành công một loại bất kỳ thì xem như đã lĩnh ngộ được Liên Sơn Quyết!”