Bàn tay băng tuyết lớn kia vỡ nát trong nháy mắt rồi bốc hơi, người ở bên dưới kêu lên đau đớn, dường như đã bị thương.
Thế mà dư lực của chưởng ấn sấm sét vẫn chưa giảm, ập thẳng xuống phía nhà cửa của nhà họ Đinh. Chưởng này mà đánh xuống, không biết sẽ giết chết bao nhiêu người.
Bỗng nhiên, một luồng khí tức khiếp người xuất hiện, có người cầm một chiếc bảo ô chống lên trời, chiếc bảo ô này phát ra vô vàn nguyệt quang, đỡ được chưởng ấn sấm sét của Ngô Bình.
Ngô Bình thấy đòn công kích của mình không phá được nguyệt quang thì hừ lạnh một tiếng, tay nắm lấy Ngũ Hành Phiên Thiên ấn, đấm mạnh xuống.
Ầm!
Ánh sáng ngũ sắc mạnh mẽ đánh xuống, mang theo uy lực kinh hãi thế tục. Trong đòn này, Ngô Bình thậm chí còn dùng cả ý nghĩa Chấn Ấn, hoà trộn cả hoá thân kiếm đạo sắc bén nữa.
Rắc!
Một âm thanh thanh thuý vang lên, bảo ô vỡ nát!
Nhưng anh cũng đã thu hồi chưởng ấn sấm sét, anh lạnh lùng nói: "Ai là chủ của sói tuyết và cá sấu lửa? Lăn ra đây chịu chết cho tôi!"
Giọng anh vang dậy như sấm, kiếm quang uốn lượn đầy trời, lúc nào cũng có thể chém chết người bên dưới!
Cô gái áo đỏ kia hoảng hốt, cô ta nhìn Tuyết Nhi một cái rồi nói: "Toi rồi Tuyết Nhi ơi, lần này mày gây ra hoạ lớn rồi!"
Sói tuyết nhe nanh, bỗng phóng lên trời, bổ nhào về phía Ngô Bình. Nó quen thói ăn thịt người, lại không xem Ngô Bình ra gì.
Ngô Bình thấy một con chó sói khổng lồ bổ tới liền biết nó chính là hung thủ ăn thịt người. Anh hừ lạnh một tiếng rồi lập tức tung ra kiếm quang thái cực. Kiếm quang vừa vung ra, con sói tuyết đang xông tới được nửa đường lập tức bị chém thành vô số mảnh vụn, vụn thành phân tử nhỏ nhất.
Một nhát kiếm chém chết sói tuyết, sát khí của anh càng dữ dội hơn, lãnh khốc nói: "Tôi đếm đến ba, bước ra đây chịu chết!"
Một người đàn ông áo trắng xông lên trời, ông ta đứng đối diện Ngô Bình, quan sát anh rồi ôm quyền nói: "Cậu bạn, tôi là Băng tổ của đảo Băng Hoả, cậu có gì có thể nói với tôi".
Ngô Bình: "Đảo Băng Hoả của các ông dung túng cho cá sấu lửa và sói tuyết tới đảo của tôi hại người, ăn thịt người, đã có hơn trăm người thiệt mạng và hơn ba trăm người bị thương. Hôm nay tôi đến đây để xem các người tính giải quyết thế nào!"
Sắc mặt vị Băng tổ này khó coi, ông ta nói: "Chuyện này là sơ sót của chúng tôi, nhưng mong cậu tin rằng chúng tôi không hề dung túng hai con súc vật này làm hại con người mà do chúng nó lén trốn ra ngoài".
Ngô Bình cười khẩy: "Chúng nó lén trốn ra ngoài thì các ông không có trách nhiệm gì cả à? Thế mấy trăm người chết và bị thương kia đều đáng đời à?"
Người đàn ông thở dài, cao giọng ra lệnh: "Mang cá sấu lửa lên đây!"