Nhìn phòng sách bừa bộn, Ngô Bình khẽ thở dài, người đàn ông trung niên mở cửa bước vào đó không khỏi sửng sốt hỏi: “Công tử, ông cụ nhà bọn tôi đâu?”
“Chết rồi”, Ngô Bình nói: “Ông cụ nhà các người nhờ tôi chăm sóc cho gia đình ông ta”.
Mắt người trung niên đỏ ửng, rơi nước mắt nói: “Ông cụ cứ thế mất rồi, phu nhân và cô chủ sẽ phải thế nào”.
Ngô Bình: “Ông tên gì?”
Người trung niên: “Tôi là Võ Nghĩa”.
“Võ Nghĩa, dẫn tôi đi gặp bà chủ và cô chủ của ông”.
Võ Nghĩa gật đầu: “Mời cậu đi theo tôi”.
Trang viên có một rừng hoa quế, trong rừng có một căn nhà, vợ con Lý Thi Thư sống ở đây.
Khi Ngô Bình tới, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi ngồi trong sân nhà, bên cạnh là một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, người phụ nữ này ăn mặc sang trọng, dáng vẻ đoan trang xinh đẹp, cô gái thì xinh đẹp hơn, đôi mắt vô cùng linh động.
Người phụ nữ đứng dậy nói: “Chào công tử”.
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, chồng của bà đã qua đời, ông ta bảo tôi chăm sóc cho hai mẹ con bà. Bà có tính toán gì thì có thể nói với tôi”.
Người phụ nữ rơi nước mắt: “Tôi đã khuyên can ông ấy từ trước đừng đấu với họ, nhưng ông ấy không nghe”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Ông ta bị chém thân xác, chỉ có tàn hồn ký sinh lên người khác, giết hại rất nhiều người vô tội. Tôi đã khống chế được ông ta, dẫn ông ta đến đây. Vốn dĩ tôi cho ông ta ba ngày để sắp xếp cho hai người, không ngờ ông ta đột nhiên tự kết liễu”.
Người phụ nữ quỳ xuống đất: “Cảm ơn tấm lòng từ bi của cậu Ngô, sau này mẹ con tôi cơ nhỡ đều dựa cậu Ngô giúp đỡ”.
Người phụ nữ này rất thông minh, nếu chồng đã nhờ người này chăm sóc cho mẹ con mình, vậy cậu chắc chắn là người có thể tin cậy.
Ngô Bình: “E là không thể sống tiếp ở nơi này nữa, nên chuyển đến một nơi khác”.
Người phụ nữ nói: “Nghe theo cậu Ngô”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết một nơi tên là Tam Tinh Trại, nơi đó rất an toàn, môi trường rất tốt, người dân ở đó sẽ chăm sóc cho hai người. Nếu hai người đồng ý, tôi có thể đưa hai người đến đó sống”.
Người phụ nữ gật đầu: “Được, làm phiền cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Hai người thu dọn những thứ có thể mang đi được, chúng ta cùng đến đó”.
Người phụ nữ: “Vậy cậu Ngô hãy đợi một lúc, chúng tôi đi thu dọn ngay”.
Người phụ nữ đó vội bảo người giúp việc thu dọn đồ đạc, chất hết những đồ có thể mang đi vào trong sân.
Ngô Bình tìm một nơi vắng vẻ tiếp tục tiêu hóa Vô Thượng Kiếm Điển. Vừa rồi cậu lĩnh ngộ kha khá kiếm điển trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng sẽ phải mất một thời gian mới có thể phát huy hết uy lực của nó.
Sau khoảng hai tiếng, tất cả đồ đạc đều được thu dọn. Người phụ nữ chia một ít tiền cho các người giúp việc trước đó, chỉ để lại bốn người thân cận bên mình.
Sau đó bà ta đến chỗ Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, chúng ta có thể xuất phát rồi”.
Ngô Bình vung tay, văn tự đồ họa, vàng bạc châu báu khắp sân đều thu vào trong pháp khí chứa đồ của cậu, sau đó một đám mây xuất hiện đưa mọi người bay lên trời.
Không lâu sau, mấy người Ngô Bình đáp xuống Tam Tinh Trại.
Ngô Bình gọi Thạch Tất Đạt đến nói: “Những vị này là bạn của tôi, anh sắp xếp cho họ giúp tôi. Sau này họ sẽ sinh sống ở Tam Tinh Trại”.
Thạch Tất Đạt vội nói: “Cậu Ngô yên tâm, tôi nhất định sẽ đối đãi thật tốt với khách quý”.
Ngô Bình nhờ Thạch Tất Đạt sắp xếp những chuyện còn lại, cậu quay về phòng tiếp tục nghiên cứu Vô Thượng Kiếm Điển. Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, cậu đã thu hoạch được rất nhiều, kiếm điển trong đầu ngày càng rõ ràng. Hơn nữa thi thoảng cậu có cảm giác như có một giọng nói nào đó đang gọi cậu, cậu biết đó là vương tọa kiếm đạo.
Lúc này Thạch Lan rõ cửa bước vào.